Cả biệt thự im lặng.
Lúc này, đội giao dịch sợ đến mức không dám thở mạnh.
Vì sợ chỉ cần tạo ra chút tiếng động, sẽ bị Lưu Đại Hùng đang nổi điên giận cá chém thớt.
Không ai dám lên tiếng nói gì, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ như nhau.
Lệnh là do ông ra, tất cả mọi việc đều do ông quyết, bây giờ rơi vào bẫy của người khác, thì lại đi trách người làm việc cho mình!
Lưu Đại Hùng thở hổn hển không ra hơi, tức giận nhìm chằm chằm vào màn hình, nghiến răng nghiến lợi, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Lúc này, điện thoại di động của ông ta vang lên.
Nhìn thấy cuộc gọi từ Lý Diệu Khang, sắc mặt của Lưu Đại Hùng trùng xuống, nhưng vẫn quyết định nhấn nghe.
“Ông có chuyện gì vậy? Tôi giao hết quyền chỉ huy cho ông, ông lại khiến mọi chuyện trở thành thế này? Ông bảo tôi giải thích với bên Rogers thế nào đây?”, giọng nói u ám của Lý Diệu Khang vang lên trong điện thoại.
Lưu Đại Hùng cảm thấy một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng, nhưng trước uy lực của Lý Diệu Khang, ông ta phải kìm chế sự hậm hực của bản thân, nói: “Đối phương quá xảo quyệt, tôi không ngờ được lại như vậy”.
“Được rồi, đừng nói nữa!”, Lý Diệu Khang đột nhiên ngắt lời của Lưu Đại Hùng.
“Vừa nãy tôi đã liên lạc rồi, bây giờ đang trên đường tới chính phủ Hồng Kông, chúng tôi dự định trưa nay sẽ tổ chức một cuộc họp báo với chính quyền Hồng Kông”.
“Mỗi một nhà trong số tứ đại gia tộc sẽ đầu tư 10 tỷ, cùng với quỹ giải cứu từ chính phủ Hồng Kông và những người giàu có khác, tổng cộng khoảng 100 tỷ sẽ được huy động”.
“100 tỷ này sẽ vào thị trường chứng khoán buổi chiều và bắt đầu giải cứu thị trường. Trước khi thị trường mở cửa buổi chiều tôi và ông Rogers sẽ quay về, lúc đó ông biết điều hạ mình một chút, nếu như ông Roger cho rằng ông là một kẻ vô dụng tôi không cứu nổi ông đâu, mà tôi cũng sẽ không cứu ông!”
Lưu Đại Hùng nghe xong liền cảm thấy kinh hãi, nói: “100 tỷ? Số tiền này nếu như vào rồi thì chúng ta chơi kiểu gì?”
Lý Diệu Khang cười lạnh một tiếng, nói: “Đến giờ quỹ lượng tử vẫn chưa động vào, ông cho rằng ông Rogers và đoàn đội của ông ấy ở lại thành phố Hồng Kông làm cảnh à? Đợi khoản tiền đó của họ vào thị trường, đến lúc đó là cứu thị trường hay là tự tìm đường chết, ha ha, còn chưa chắc đâu”.
…
Khi ăn trưa, Lý Thần, Hoắc An Lan và Hoắc Hoàn Vũ cùng ăn và xem tivi.
Trên TV là buổi truyền hình trực tiếp cuộc họp báo của chính quyền Hồng Kông.
“Tứ đại gia tộc và chính quyền Hồng Kông thông báo rằng nền kinh tế của Hồng Kông là thành tựu chung của tất cả người dân, tuyệt đối không cho phép ai nhúng tay làm loạn!”
“Dưới sự điều phối của chính quyền Hồng Kông, chiều nay, tứ đại gia tộc cùng những người giàu có khác ở Hồng Kông sẽ quyên góp tổng cộng 100 tỷ cho kế hoạch giải cứu!”
Một loạt tin tức thông báo rằng chính quyền Hồng Kông đã bắt đầu hành động.
Hoắc Hoàn Vũ quay đầu nhìn Lý Thần, nói: “Anh nói đúng thật. Chính quyền Hồng Kông đã ra thông báo vào buổi trưa, đến số tiền 100 tỷ anh cũng đoán trúng phóc, anh là thần tiên sao?”
Nghĩ đến trước lúc ăn cơm, lúc Lý Thần nói buổi trưa chính phủ Hồng Kông sẽ đưa ra kế hoạch cứu trợ 100 tỷ, anh ta còn không tin, giờ nghĩ lại Hoắc Hoàn Vũ thấy có chút xấu hổ.
“Bố anh đã gọi điện nói qua cho tôi rồi, tôi chỉ là nhắc lại thôi, làm sao có thể sai được”, Lý Thần nhún vai, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt thẹn quá hóa giận và ánh mắt như muốn giết người của Hoắc Hoàn Vũ.
“Đù má, thì ra anh chơi tôi!”, Hoắc Hoàn Vũ hậm hực nói.
Khoảng thời gian này sau khi đã kết thân với nhau, Hoắc Hoàn Vũ có thể coi là đã nắm bắt được tâm trạng của Lý Thần,
Trông có vẻ trưởng thành và ổn định, hoàn toàn không giống những người bạn cùng trang lứa chút nào, nhưng mặt khác thì cũng khá thoải mái, còn biết nói đùa.
Mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều, trong lòng Hoắc Hoàn Vũ rất ngưỡng mộ Lý Thần, cảm giác vượt trội của cậu chủ con nhà giàu có từ lâu đã bị bào mòn rồi.
Cho nên bây giờ Hoắc Hoàn Vũ muốn nói gì thì nói, rất thoải mái.
Lý Thần bê cho mình một bát canh, không quên bê một bát cho Hoắc An Lan ở bên cạnh. Sau đó phản ứng của hai người có chút ngại ngùng, nói với Hoắc Hoàn Vũ: “Kiểm tra anh một chút, nếu anh là tôi, buổi chiều nên làm như thế nào?”