“Mẹ nhà mày! Mày tự cao như vậy, lẽ nào mày chơi cổ phiếu không phải để kiếm tiền sao?”
Lý Minh Đường vô cùng chán ghét bộ dạng ra vẻ của Lý Thần, lập tức nhìn về phía Hoắc An Lan: “An Lan, em nhìn thấy chưa? Hắn tới Hồng Kông chỉ là để kiếm tiền, bây giờ lại ra vẻ cao sang chính nghĩa, giả bộ cho em xem! Khiến cho em bị mắc câu!”
“Lý Thần có thể giống loại người như các anh được sao?”
Hoắc An Lan đột nhiên lên tiếng, cô ấy thật sự không thể nghe nổi nữa, mở miệng trách cứ một câu.
Thấy Hoắc An Lan ưu ái Lý Thần như vậy, cơn giận dữ và sự đố kỵ trong lòng Lý Minh Đường lập tức bùng lên, hai mắt đỏ au vì phẫn nộ!
“An Lan, anh biết con người em rất đơn thuần, nhưng em đừng để bị người khác lừa! Hắn tiếp cận nhà họ Hoắc em, lẽ nào không có mục đích gì sao?”
Hoắc An Lan tức giận nghiến răng nghiến lợi, cô ấy rất muốn nói ra, lần này Lý Thần bán khống cũng kiếm được một khoản tiền lớn.
Vì xu hướng chung, thị trường chứng khoán Hồng Kông sẽ giảm, anh không thể chống đối lại xu hướng chung, anh có làm gì hay không thì chứng khoán Hồng Kông cũng chắc chắn sẽ giảm.
Tuy nhiên, đây là bí mật giữa nhà họ Hoắc và Lý Thần, Hoắc An Lan không thể nào nói ra được.
Cô ấy liếc nhìn Lý Minh Đường và Lưu Tử Hào ở trước mặt, lạnh lùng nói: “Lý Minh Đường, anh có biết vừa nãy Lý Thần nói gì với tôi không? Nói về chuyện khủng hoảng chứng khoán Hồng Kông lần này và làm cách nào để cứu vãn tình hình, chứ không phải tiếp tục hút máu của người dân Hồng Kông như thế nào! Là một người có xuất thân từ con nhà giàu có, lẽ nào anh không suy nghĩ đến nền kinh tế của Hồng Kông chút nào sao?”
“Cứu thị trường?”
Lý Minh Đường suýt nữa bật cười thành tiếng: “Dựa vào mình Lý Thần?”
Lý Minh Đường chỉ vào mặt Lý Thần, cười sặc sụa: “Đây là vụ nổ của bong bóng nền kinh tế Internet, mày có hiểu bong bóng vỡ là gì không?”
“Mẹ thằng chó nhà mày không phải dựa vào chút may mắn mà kiếm được tí tiền trên thị trường chứng khoán sao, thật sự cho rằng bản thân cái đéo gì cũng biết à?”
“Đù má nó chứ, đây là một cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu đấy! Mày muốn cứu thị trường? Dựa vào một thằng đại lục quê mùa như mày sao? Cười chết tao mất thôi!”
“Cổ phiếu Hồng Kông có giá trị thị trường hàng nghìn tỷ, hôm nay giảm mạnh 10.000 điểm. Ngay cả nhà họ Lý tao cũng cứu không nổi, dựa vào mấy đồng tiền của mày, quay về đại lục mà ra vẻ còn được, ở Hồng Kông này giễu võ dương oai cái đéo gì không biết, cũng không sợ trở thành trò cười của mọi người à!”
Lý Thần nhìn Lý Minh Đường bằng ánh mắt thương hại, bình thản nói: “Anh cứ cười tiếp đi, cười vui một chút, hi vọng anh có thể cười nhiều hơn hai ngày”.
Lý Minh Đường cố ý cười to hơn: “Ông đây cười, mỗi ngày đều cười cho mày xem, thằng nhà quê như mày thì làm gì được tao chứ?”
“Còn đòi cứu thị trường, cứu cái con mẹ nhà mày ấy, cút về quê đi, đúng là ra vẻ nhiều quá nên tưởng mình giỏi thật hả, với chút bản lĩnh của mày, một thằng nhà quê tới từ đại lục mà dám đòi cứu thị trường cổ phiếu Hồng Kông, mày không sợ mất mặt, không sợ khiến nhà họ Hoắc xấu hổ hả?”
“An Lan, lẽ nào em đành lòng để nhà họ Hoắc xấu hổ vì thằng nhà quê này sao? Anh khuyên em mau đuổi hắn cút về đi!”
“Vô vị nhạt nhẽo!”
Hoắc An Lan lạnh lùng nói xong liền kéo Lý Thần đi, nói: “Lý Thần, chúng ta đi, không có gì để nói với kẻ điên như vậy!”
Lý Thần vỗ nhẹ vào tay Hoắc An Lan, nói với Lý Minh Đường: “Tôi đã nhớ kỹ khuôn mặt tươi cười hiện giờ của anh rồi. Hy vọng lần sau gặp mặt anh vẫn có thể cười vui như vậy”.
“Có thể cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng, không phải sao?”