Lý Minh Đường nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi của Lý Thần, chỉ cảm thấy một ngụm máu đang chất đống trong cổ họng, nuốt không xuống mà nôn ra cũng không được.
Một giây trước anh ta còn tự hào khoe khoang Thư Kỳ là bạn cặp của mình, nhưng giây sau, Hoắc An Lan đã tới bên cạnh Lý Thần.
Thư Kỳ xinh đẹp và nổi tiếng.
Thẳng thắn mà nói, dắt theo Thư Kỳ, dù là bữa tiệc như thế nào, anh ta cũng đều sẽ không bị mất mặt.
Cũng phù hợp với thân phận của Lý Minh Đường anh ta.
Nhưng những việc như vậy khó tránh khỏi so sánh.
Một người đàn ông thành công hay không thì phải nhìn vào người phụ nữ bên cạnh người đó.
Thư Kỳ tốt thật, nhưng cô ấy làm sao có thể so được với Hoắc An Lan chứ?
Quả thực là cách xa ngàn dặm. . Kiếm Hiệp Hay
Lý Minh Đường cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, ngay cả việc nhìn Thư Kỳ bên cạnh cũng thấy rất ngứa mắt.
“Anh Lý… anh…”
Thư Kỳ bị ánh mắt hậm hực của Lý Minh Đường làm cho bối rối, vừa định nói thì nghe thấy Lý Minh Đường hét lên: “Cút!”
Thư Kỳ không thể tin được nhìn Lý Minh Đường.
“Tôi bảo cô cút!”
Sau khi Lý Minh Đường lạnh lùng nói xong liền quay đầu bỏ đi, để lại Thư Kỳ đầy tủi nhục, nước mắt lưng tròng, đứng ngây ra đó không biết nên làm gì.
…
Lý Thần và Hoắc An Lan cùng nhau bước vào phòng tiệc nhỏ riêng tư hơn.
Phần lớn bên ngoài là nơi để đám thanh niên giao lưu với nhau, nhưng sảnh tiệc bên trong mới là hội trường danh lợi thật sự, nơi các ông lớn tụ họp.
Hầu như toàn bộ những ông lớn hàng đầu của Hồng Kông đều có mặt ở đó.
Khung cảnh nức tiếng như vậy không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy.
Lý Thần bước vào liền nhìn thấy Hoắc Chấn Châu đang mỉm cười đi tới.
“Lý Thần, mau tới đây, chú dắt cháu đi làm quen với mấy người bạn cũ”.
Hoắc Chấn Châu nắm lấy cánh tay Lý Thần rất tình cảm, cười nói rồi dắt anh đi về phía trước.
Đây là hành động mà Hoắc Chấn Châu cố tình làm để cho người khác xem.
Chính là muốn nói với tất cả ông lớn có mặt ở đây rằng cậu thanh niên trẻ tuổi này là người mà Hoắc Chấn Châu ông ấy công nhận, người nào người nấy đều phải nể mặt chút.
Địa vị và thân phận của Hoắc Chấn Châu, hoàn toàn có tư cách này.
Quả nhiên, ánh mắt nhìn Lý Thần của những ông lớn trong căn phòng này đều đã thay đổi.
Những ông lớn có thể có mặt ở đây đều không phải là những nhân vật tầm thường, tin tức của bọn họ truyền đi nhanh hơn thế giới bên ngoài rất nhiều, thân phận của Lý Thần đã không còn là gì bí mật nữa rồi.
Cách đó không xa, Lưu Đại Hùng bảo Quan Chi Linh bên cạnh mình đi nói chuyện với người phụ nữ khác, sau khi tách được cô ta ra, Lưu Đại Hùng quay ra hỏi một người đàn ông trung niên trông giống Lý Minh Đường.
“Diệu Khang, Lý Thần này rốt cuộc có quan hệ gì với nhà họ Hoắc vậy?”
Lý Diệu Khang thản nhiên nói: “Đại Lưu, tôi bảo rồi, ông đừng có suốt ngày chỉ quan tâm tới mấy cô minh tinh nữa, phải chú ý nhiều tới mấy chuyện khác nữa chứ”.
“Lý Thần này là người mà thời gian trước đây Hoắc Chấn Châu quen biết ở đại lục, cũng không biết rõ giữa hai người xảy ra chuyện cụ thể gì, tóm lại Hoắc Chấn Châu rất coi trọng Lý Thần. Dựa theo tin tức mà tôi biết, đến ông cụ nhà họ Hoắc cũng không ngớt lời khen với cậu ta”.
Sắc mặt của Lưu Đại Hùng lập tức thay đổi khi nghe thấy ông cụ Hoắc, nói: “Lý Thần này không dễ đối phó đâu”.
Vừa nghĩ đến việc trước đây mình thân là tiền bối lại phải cúi đầu nhún nhường trước mặt Lý Thần, cơn giận trong lòng Lưu Đại Hùng lại bùng lên.
Mà lúc này, Lý Thần đã được Hoắc Chấn Châu dẫn tới trước một người đàn ông trung niên đeo kính tròn, tính tình ôn hòa.
“Lý Thần, vị này là sếp Lâm, Lâm Minh của tập đoàn quốc tế Hoan Ngu”.
“Lâm Minh, đây là chàng thanh niên trẻ tuổi ưu tú mà tôi đã từng nói với ông, Lý Thần”.
Sau khi Hoắc Chấn Châu giới thiệu, Lý Thần duỗi tay ra trước, cười nói: “Sếp Lâm, chào ông, ngưỡng mộ đã lâu”.