Đặc biệt là đối với những bộ đồ yêu cầu hình thể, trông Lý Thần càng thêm khí chất.
“Sau khi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy cái gọi là cậu chủ ở Hồng Kông, ai nấy đều quá ẻo lả, chả ra dáng đàn ông gì cả”, Hoắc An Lan chân thành nói.
“Cảm ơn lời khen của cô”, Lý Thần đứng trước gương nhìn mình, mỉm cười.
Trên thực tế, anh khá hài lòng với hình tượng của mình.
Những người như Lafayette chọn học sinh, không nhìn vào gia đình giàu có hay xuất thân như thế nào.
Ở thành phố Hồng Kông, hay trong giới Hoa Hạ, nhà họ Hoắc quả thật là một gia tộc thâm sâu, nhưng nếu ném ra phạm vi thế giới, sẽ có người còn mạnh hơn nhà họ Hoắc.
Vì vậy, việc Lafayette chọn học trò, phần lớn là xem tài năng và phong cách cá nhân có phù hợp với sở thích của mình hay không.
Hoắc An Lan có thể trở thành học trò của Lafayette, chứng tỏ cô ấy phải có tài thiết kế thiên phú.
Bộ đồ do Hoắc An Lan thiết kế tuy đơn giản nhưng không đơn điệu, sạch sẽ gọn gàng, không có thiết kế hoa văn quá phức tạp mà thiết kế đơn giản nhất tạo cảm giác thông thoáng tối đa.
“Còn thiếu một thứ”, Hoắc An Lan đột nhiên tiến lên.
Cô ấy đứng trước mặt Lý Thần, không biết từ lúc nào đã lấy ra một chiếc nơ đen tuyền.
Khẽ ngẩng cổ vươn cánh tay thon dài về phía trước, Hoắc An Lan lật cổ áo sơ mi của Lý Thần lên, sau đó vòng tay qua cổ Lý Thần và thắt nơ cho anh.
Vào lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức cùng với hô hấp của hai người, Lý Thần thậm chí còn hơi cảm giác được cơ thể Hoắc An Lan đang phập phồng, vô ý cũng có thể đụng phải.
Bởi vì Hoắc An Lan đang thắt nơ cho anh, Lý Thần cũng cúi đầu để hợp tác với cô ấy, cái cúi đầu này….
Nói thẳng ra, xét về cơ thể, Hoắc An Lan có thể vượt mặt tất cả những người phụ nữ mà Lý Thần từng gặp.
Làn da trắng như sữa lộ ra một chút hồng anh đào khỏe khoắn, mịn màng như ngọc, cho dù là ánh mắt cũng sẽ thuận theo đó mà nhìn xuống dưới.
Giữa hơi thở phập phồng, chỉ một ánh mắt nhìn thoáng qua cũng có thể hút linh hồn của người ta đi mất.
Có thể là do đã thắt nơ xong, cũng có thể là nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần, Hoắc An Lan lùi lại một bước.
Bước này cũng khiến cho đầu óc chứa đầy hương thơm và mê muội của Lý Thần như bừng tỉnh.
“Đeo xong rồi”, giọng nói bình tĩnh của Hoắc An Lan ẩn chứa một chút ý tứ.
Có thể nói gì để giảm bớt sự bối rối vào lúc này bây giờ?
Đừng nói gì cả.
Nói bất cứ điều gì cũng sẽ khiến con gái nhà người ta cảm thấy ngại ngùng và hoảng sợ.
Lý Thần có vẻ là người từng trải, khéo léo né tránh tình huống đó, bình tĩnh quay người lại đối mặt với gương, nhìn chính mình đang đeo nơ trong gương, cười nói: "Nhìn đẹp đấy".
Câu ‘nhìn đẹp đấy’ này không biết là ám chỉ chính anh hay là Hoắc An Lan nữa.
"Vậy tôi về trước đây, ngày mai gặp lại".
Giọng nói Hoắc An Lan có chút vội vàng, nói xong liền xách túi chạy đi.
Nhìn vào gương, Lý Thần cười thầm, khóe miệng Lý Thần trong gương cũng nhếch lên một vòng cung ẩn ý, cợt nhả mà xấu xa.
"Mai gặp lại!"