"Có thể nói, nếu Lý Thần cháu thực sự có ý định tiến vào làng giải trí, bỏ thêm một ít tiền để mua công ty điện ảnh Hoan Ngu chắc chắn là công việc kinh doanh có lãi ổn định, không lỗ. Thời gian và nhân công tiết kiệm được không thể đo đếm được".
"Tuy nhiên, như thế cũng không thể vô cớ làm công tử Bạc Liêu được, chú Hoắc, giúp cháu hẹn với sếp Lâm. Cháu hy vọng có thể nói chuyện trực tiếp với ông ấy", Lý Thần nói.
Hoắc Chấn Châu gật đầu nói: "Nếu cháu nghĩ cần phải nói chuyện, chú rất sẵn lòng làm cầu nối. Như này đi, ngày mốt sẽ có tiệc từ thiện. Bọn chú, những doanh nhân giàu có thành phố Hông Kồng, về cơ bản đều sẽ đến tham gia, lúc đó cháu sẽ đến cùng với An Lan".
"Tiệc từ thiện?"
Lý Thần có chút xúc động.
Ở kiếp trước trong các bộ phim điện ảnh Hồng Kông và phim truyền hình Hồng Kông, không ít những người giàu có tham dự các buổi tiệc từ thiện.
Không khác gì việc đem ra mấy đồ nhỏ lẻ ra để bán đấu giá, sau đó số tiền thu được sẽ được sử dụng để quyên góp cho những người nghèo.
Nói một cách đơn giản, nó là nơi để những người giàu giao lưu, nhân tiện, bỏ ra một số tiền để mua một danh tiếng tốt.
Có những cuộc đấu giá từ thiện như vậy ở khắp nơi trên thế giới, nhưng chỉ những người giàu ở thành phố Hồng Kông là thích kiểu làm màu này nhất.
Nhưng không ngờ sau khi tái sinh sẽ đến lượt anh tham gia đấu giá từ thiện kiểu này.
“Sao hả?”, Hoắc Chấn Châu hỏi khi thấy Lý Thần có vẻ kỳ lạ.
Ông ấy cho rằng Lý Thần không thích loại tiệc này.
“Không, chỉ là cháu chưa từng tham gia, có chút tò mò thôi”, Lý Thần cười.
Hoắc Chấn Châu cười nói: "Kỳ thực, đó là nơi mọi người nói chuyện, gặp gỡ bạn bè mới quen, sau đó, bỏ ra một số tiền mua thứ có thể không gặp lại lần thứ hai trong đời này, từ đó có được cái danh tốt thôi".
"Nơi như này Hoàn Vũ là quen nhất, đến lúc đó để nó dẫn cháu theo".
Hoắc Hoàn Vũ cười nói: "Kỳ thực là nơi để người ta ra oai ấy mà, đây là thứ anh giỏi nhất rồi còn gì".
Hoắc Hoàn Vũ đang đắc ý thì bị Hoắc Chấn Châu lườm một cái, lập tức nghiêm túc không dám giỡn nữa.
“Được rồi, ngày mốt cháu sẽ đến đúng giờ”, Lý Thần nói.
Từ biệt thự nhà họ Hoắc, vẫn là Hoắc Hoàn Vũ làm tài xế đưa Lý Thần trở về khách sạn.
Nhưng bây giờ, Hoắc Hoàn Vũ không hề cự tuyệt nhiệm vụ này.
Ba hoa khoác lác suốt dọc đường, Hoắc Hoàn Vũ chuồn đi sau khi tiễn Lý Thần về khách sạn, rõ ràng phương hướng của anh ta không phải về nhà, mà là đến nơi nào đó để vui chơi hưởng lạc.
Lý Thần chả buồn quản lý.
Trở về khách sạn, như thường lệ, thảo luận kế hoạch công ty với đám Mã Hoa Đằng, sau khi hoàn tất, trời đã khuya.
Sau cuộc họp, Lý Thần gọi cho Tô Vãn Thanh.
“Cậu còn chưa đi nghỉ sao?”, Lý Thần hỏi.
“Đang đợi cuộc gọi của cậu đấy”, giọng nói của Tô Vãn Thanh vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.
Lý Thần cười nói: "Công ty gần đây xảy ra nhiều chuyện không?"
“Chuyện của công ty vẫn tốt, nhưng học kiến thức tài chính có chút khó, quá phức tạp”, Tô Vãn Thanh kiệt sức nằm trên giường nói.
“Mọi việc đều có quá trình, đừng quá nóng vội, cứ từ từ mà làm, mệt chết thì tôi không đền nổi đâu”, Lý Thần cười.
Tô Vãn Thanh khịt mũi: "Cậu còn biết lo tôi mệt sao? Một mình đến thành phố Hồng Kông bao nhiêu ngày như vậy rồi, cũng chả nói sẽ về sớm".
“Vẫn đang làm việc, đợi đến khi xong xuôi tôi sẽ về ngay”, Lý Thần nói.
Tô Vãn Thanh lật người nói: "Nhân tiện, bố tôi nhờ tôi nói với cậu là khi nào trở về đại lục thì đến tìm ông ấy. Xem ra đã có manh mối về công ty giải trí ở đại lục rồi, đợi cậu quay lại nói chuyện".
"Chờ tôi về xử lý nhé, chuyện ở thành phố Hồng Kông quan trọng hơn".