Vừa nói, Lý Minh Đường vừa nhìn Lý Thần đầy hy vọng.
Nếu như Lý Thần không nhượng bộ, hôm nay anh ta sẽ thân bại danh liệt mất, đó là điều mà Lý Minh Đường hoàn toàn không muốn nhìn thấy, mười triệu cũng không phải là nhiều, so với quỳ xuống hay bò ra ngoài, Lý Minh Đường muốn dùng tiền giải quyết hơn!
“Một trăm triệu, tôi sẽ tha cho anh đi”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Lý Minh Đường nghiến răng nhìn chằm chằm vào Lý Thần, mẹ nó, chặt đẹp đấy!
Cho dù có tiền, nhưng lúc này anh ta cũng cảm thấy vô cùng xót ruột!
"Này, anh Lý, mất tiền còn có thể kiếm lại được chứ mất mặt thì thôi luôn đấy".
Hoắc Hoàn Vũ ân cần nhắc nhở anh ta, nhưng nụ cười trộm trên mặt lại giống cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Lý Minh Đường nghiến răng, lấy một tờ ngân phiếu từ trong túi ra, viết rồi đưa cho Lý Thần.
"Coi như mày giỏi!"
"Cảm ơn anh Lý đã hảo tâm đóng góp".
Lý Thần nhận tờ ngân phiếu và cười khúc khích.
Lý Minh Đường nghiến răng, nhìn sâu vào Lý Thần, chế nhạo: "Đừng tự đắc quá sớm. Thành phố Hông Kồng tuy không lớn, nhưng mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện xảy ra. Sau này…chúng ta sẽ còn có cơ hội tái đấu!"
Nói xong, Lý Minh Đường quay đầu mang theo giao dịch viên của mình rời đi.
"Đậu, không được thấy thằng đó quỳ xuống, tiếc vãi".
Vẻ mặt của Hoắc Hoàn Vũ có chút thất vọng, tuy rằng vừa rồi nhắc nhở Lý Minh Đường, nhưng thật ra muốn nhìn anh ta quỳ xuống hơn.
“Nếu anh ta quỳ xuống, tất nhiên sẽ rất đã, nhưng ngoài cái đó ra, chúng ta sẽ không được gì, còn có thêm kẻ thù mang họ Lý này”, Lý Thần nói.
Hoắc An Lan gật đầu nói: "Lý Thần nói đúng. Bình thường đám con cháu chúng ta đánh nhau làm loạn, phụ huynh sẽ không thèm đoái hoài đâu, nhưng nếu thật sự bị ép quỳ, đây chắc chắn là bộ mặt của nhà họ Lý, họ sẽ không để yên đâu".
Lý Thần lắc lắc ngân phiếu nói: "Lùi một bước để tiến hai bước, có quỳ xuống hay không, chúng ta cũng không được gì. Ngược lại hiện tại đã là kết quả tốt nhất rồi, 100 triệu, kiếm đâu ra dễ thế này chứ?"
“Tôi nghĩ anh kiếm được phết đấy”, Hoắc Hoàn Vũ lẩm bẩm.
“Đi thôi, về đi”, Lý Thần cười.
Vốn dĩ Lý Thần định trực tiếp trở về khách sạn, nhưng sau khi Hoắc An Lan nhận được điện thoại của Hoắc Chấn Châu trên đường, nghe thấy Hoắc An Lan nói rằng có tin tức từ làng giải trí, Lý Thần liền thay đổi ý định, cùng đám Hoắc Hoàn Vũ về nhà họ Hoắc.
Nhà họ Hoắc, lại tới rồi, Lý Thần đã quen với nơi này nhiều hơn so với lần trước.
"Lý Thần, mấy ngày không gặp rồi".
Hoắc Chấn Châu bắt tay Lý Thần, vỗ vai Lý Thần cười trìu mến.
Hoắc Hoàn Vũ ở bên cạnh ghen nổ phổi, là con ruột của ông ấy, anh ta chưa bao giờ được Hoắc Chấn Châu đối xử ân cần như vậy.
“Hai ngày”, Lý Thần cười.
“Đi, vào nhà ăn cơm”, Hoắc Chấn Châu xua tay nói.
Bữa tối hôm nay, ông cụ Hoắc đi dưỡng bệnh rồi nên không có ở nhà.
Hoắc Chấn Châu đang ngồi ở ghế chính, nghe Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc An Lan nói chuyện hôm nay, thỉnh thoảng ánh mắt lại hiện lên vẻ kỳ quái.
“Bố có biết chút về chuyện của PCCW. Để thâm nhập thị trường châu Âu, Lý Gia Thành và Lý Khải đã chuẩn bị hơn một năm và đã làm rất nhiều việc”.
"Bố biết họ sẽ thành công, nhưng bố không ngờ lại thành công nhanh như vậy".
Nói rồi, Hoắc Chấn Châu nghiêm túc nhìn Lý Thần hỏi: "Cháu thực sự tính ra kết quả này dựa vào tin tức trên tạp chí sao?"
Lý Thần cười và nói: "Điều đó không hoàn toàn đúng. Trên thực tế, cháu vẫn luôn quan tâm đến các ngành công nghiệp dưới trướng Lý Gia Thành, tương lai có thể sẽ có một làn sóng giá trị gia tăng lớn".
"Hôm nay thực sự chỉ là một sự trùng hợp, cháu cũng không chắc PCCW sẽ tung tin ra trong hôm nay".