"Ha ha, thằng ranh!"
Lương Huy im lặng một lát, bật cười nói: "Cậu trai, vị thần chứng khoán à, ngông cuồng thật đấy!"
"Vị thần chứng khoán gì chứ, cũng chỉ là hư danh mà thôi, tôi cũng không quan tâm lắm nhưng có người vì một ả đàn bà mà cậy già lên mặt thì tôi không tiếp nổi".
Lý Thần lại vòng về vấn đề cũ, lý do rất đơn giản, bởi vì Hồ Bích Bích dám mượn danh ông ta mà đòi ngồi lên đầu anh.
Người khác sợ Lương Huy còn anh thì không.
Giờ Lương Huy đã đến bước ngoặt tất yếu trong cuộc đời ông ta, thời kỳ đỉnh cao trong sự nghiệp của ông ta sẽ tụt dốc không phanh, mấy khoản đầu tư của ông ta trong năm nay sẽ hoàn toàn sụp đổ vào cuối năm, cuối cùng khiến cho chuỗi xoay vòng vốn của công ty Lương Huy đứt gãy.
Trong mắt Lý Thần, chuyện Lương Huy phá sản chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, tính cách ông ta như thế, ông ta không chết thì ai chết?
"Đúng là tuổi trẻ, nhanh mồm nhanh miệng cũng chả có tác dụng gì, mọi người đều ở đây cả rồi, chỉ còn nửa tiếng nữa là bữa tiệc bắt đầu rồi, hay là tôi với cậu cược một trận, mỗi người chọn một loại cổ phiếu xem cổ phiếu của ai có mức tăng lớn hơn, để xem tôi già thật rồi hay là cậu tuổi trẻ ngông cuồng?”.
Lương Huy nhìn Lý Thần cười lạnh, ông ta giận thật rồi.
"Sếp Lương, tôi thấy chuyện này...."
Trương Giang vội vàng đứng ra hòa giải, dù sao thì Lý Thần cũng còn trẻ, không dày dặn kinh nghiệm, sao có thể là đối thủ với con cáo già Lương Huy được chứ.
Trương Giang rất thích Lý Thần, đây là là khách hàng lớn của ông ấy, về công về tư thì ông ấy cũng không thể để Lý Thần chịu thiệt lớn thế được.
"Ông Trương, nếu ông không muốn gặp rắc rối thì im miệng đi".
Lương Huy quát một tiếng khiến Trương Giang mặt mày xám xịt lùi về sau.
"Dám không?", ánh mắt ông ta sáng quắc nhìn chằm chằm Lý Thần.
"Đương nhiên là có rồi".
Lời Lý Thần nói khiến người khác giật mình, anh không những muốn đánh cược với Lương Huy mà còn muốn đặt thêm tiền cược nữa: "Nhưng tôi muốn cược thêm tiền, sếp Lương thấy thế nào?"
"Ồ, nhãi con, đừng có tưởng kiếm được chút tiền rồi thì mình là thiên hạ vô địch, cậu muốn so tiền với tôi à?"
Lương Huy giận dữ cười.
Lý Thần chả thèm để ý đến ông ta, quay đầu nói với Trương Giang: "Anh Trương, phiền anh cho người lấy miếng ngọc em gửi trong ngân hàng của anh đến giúp em, em dùng miếng ngọc đấy làm tiền đặt cược, mong là sếp Lương theo được".
"Được! Cho dù là bao nhiêu tiền Lương Huy tôi cũng sẽ theo cậu", Lương Huy cười khẩy nói.
Một miếng ngọc thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Đúng là đồ trẻ ranh, đánh cược mà cũng keo kiệt bủn xỉn như thế.
Trương Giang lập tức gọi điện cho người mang ngọc bội đến biệt thự Dung Thành, mà Hồ Bích Bích đứng cạnh Lương Huy cũng nhớ đến miếng ngọc bội đó.
"Miếng ngọc đó tốn năm trăm nghìn để mua đó", Hồ Bích Bích nói với Lương Huy.
Lương Huy ngẩn người, phụt cười nói: "Năm trăm nghìn? Cậu đang đùa tôi đấy à? Nếu cậu thiếu năm trăm nghìn thì tôi cho cậu là được, lấy ra cược không biết ngại à?"
Vừa nghe thế, tất cả mọi người ở đây đều nhịn cười.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lý Thần tràn ngập sự đùa cợt.
Tuy năm trăm nghìn tệ không phải con số nhỏ nhưng những người có mặt ở đây là ai chứ?
Ở đây lấy ra năm trăm nghìn đúng là không thấm vào đâu.
Ngân hàng ICBC cách biệt thự Dung Thành không xa, lại thêm có Trương Giang đích thân gọi điện, chẳng mấy chốc bọn họ đã mang ngọc bội đến.
Cầm lấy ngọc bội, Lý Thần dửng dưng nói với Lương Huy: "Miếng ngọc này tên Khanh Văn Bội, hoàng đế Chu Đệ thời nhà Minh từng đeo nó, lưu truyền đến ngày nay dù sao cũng được coi là một món đồ quý, giá thị trường thấp nhất cũng phải ba mươi triệu trở lên, nếu bán đấu giá thì giá của nó sẽ cao hơn nữa, có đủ để làm tiền cược không?
Lý Thần vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chìm trong im lặng, sau đó Hồ Bích Bích là người đầu tiên bật cười như điên.
"Ha ha ha, Lý Thần này không chỉ kiêu căng mà chắc còn bị vọng tưởng, tôi thấy là anh muốn tiền đến phát điên rồi đấy, một món đồ tốn năm trăm nghìn để mua mà cũng dám hét giá ba mươi triệu, sao anh không nổ thành ba trăm triệu luôn đi?"
"Thằng ngốc này còn tin lời ông chủ bán ngọc nói cơ đấy, ông ta nói đây là miếng ngọc mà Chu Đệ từng đeo, không ngờ trên đời này lại có người tin là thật".
Hồ Bích Bích thương hại nhìn Lý Thần, cười nhạo nói: "Lý Thần, đừng ngốc thế, đây chẳng qua chỉ là chiêu trò của ông chủ bán ngọc mà thôi, nếu là ngọc bội hoàng đế nhà Minh từng đeo thật mà bán có năm trăm nghìn á? Trên đời này cũng chỉ có đồ ngu như anh mới mua mà thôi".
Trương Giang nằm trong số ít những người không cười nhạo Lý Thần, nhưng lúc này ông ta cũng xấu hổ.
Nhìn thấy Lý Thần tự tin đầy mình như thế, cho dù mọi người đang cười nhạo thì anh cũng vẫn bình tĩnh như thường.
Trương Giang đảo mắt, lôi trong đám người ra một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi.
"Ông Lưu, ông làm bên ngành đấu giá, buôn bán ngọc cổ bao nhiêu năm như thế, hay là ông xem thử xem miếng ngọc này rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền?"
"Được, tôi cũng muốn mở rộng tầm mắt".
Người đó gật gù đi đến trước mặt Lý Thần nói: "Có thể đưa ngọc bội của cậu cho tôi xem được không?"
Lý Thần gật đầu, lập tức đưa ngọc bội cho ông ấy.
Ông ấy nhận lấy miếng ngọc, cẩn thận quan sát.
Vẻ mặt ông ấy từ thờ ơ đến nghiêm túc, cuối cùng hô hấp dồn dập/ thở gấp, nét mặt già nua của ông ấy cũng vì kích động mà đỏ bừng lên.
"Ông đừng để cái đồ ngốc Lý Thần này lừa, tôi thấy miếng ngọc này đáng giá năm mươi nghìn tệ là cùng, gì mà ba mươi triệu", Hồ Bích Bích nói với ông Lưu.
"Mấy người không biết thì câm miệng đi".
Ông Lưu hét to một tiếng, khiến Hồ Bích Bích sợ xanh mặt.
Mà tất cả những người đang cười nhạo Lý Thần đều giật mình sửng sốt.
Lương Huy nheo mắt nói: "Ông Lưu, ý ông là gì?"
Ông Lưu không dám quát to với Lương Huy.
Ông ấy thở dài nhìn miếng ngọc trong tay nói ra một câu khiến tất cả mọi người phải thay đổi sắc mặt: "Sếp Lương, miếng ngọc này là thật đấy".
"Nó đúng là miếng ngọc mà hoàng đế Chu Đệ thời nhà Minh từng đeo, tên là Khanh Văn Bội, theo ghi chép gần nhất thì đến thời nhà Thanh nó rơi vào tay một vị Vương Gia, sau đó thì không có tin tức gì nữa, tưởng là được chôn cất cùng người ta rồi, không ngờ hôm nay nó lại xuất hiện ở đây".
Ông Lưu thở dài, cẩn thận vuốt ve miếng Khanh Văn Bội trong tay, sau đó cẩn thận đưa lại cho Lý Thần.
"Anh Lý nếu muốn bán nó thì có thể chọn tôi giúp anh bán đấu giá, món đồ này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ đè bẹp những món ngọc khác, tiền hoa hồng thì trả cho tôi giá thấp nhất là được", ông Lưu tha thiết nói.
"Cái này dễ thôi", Lý Thần cười nói.
"Ông Lưu, ông có nhìn nhầm không, nó là ngọc bội thời Minh thật hả, giá năm trăm nghìn tệ?"
Lúc này, Lương Huy nhíu mày nói.
Ông Lưu nghiêm mặt, ưỡn ngực cam đoan nói: "Tôi làm trong cái ngành này hơn nửa đời người rồi, sau khi vào nghề chưa từng nhầm lẫn, giá mà anh Lý vừa nói vẫn còn thấp đấy, nếu đúng theo giá thị trường thì miếng ngọc đó có giá thấp nhất mà ba mươi lăm triệu tệ".