Hoắc Hoàn Vũ cười vui vẻ, nói: “Đương nhiên anh thấy lạ rồi, cậu ấy tên là Lý Thần, từ nội địa tới đây, cậu ấy là vị thần cổ phiếu đỉnh nhất mà tôi từng gặp”.
“Thần cổ phiếu nội địa à?”
Giọng điệu Lý Minh Đường đầy ẩn ý, như thể nghe thấy có ai đó đang ‘con hát mẹ khen hay’ vậy.
“Anh bạn à, ở nội địa các anh cũng có người hiểu cổ phiếu à?”, Lý Minh Đường nhẹ giọng hỏi.
“Có, mà còn có khá nhiều đấy”, Lý Thần bình thản trả lời.
“Ha ha ha…”
Lý Minh Đường phá lên cười.
Sau đó liền giả bộ nho nhã xua tay, nói: “Xin lỗi, nghe lời này của anh bạn này, thật sự không nhịn được cười”.
Hoắc Hoàn Vũ sa sẩm mặt mày, bộ dạng như sắp bùng cháy đến nơi rồi.
Nhưng anh ta vẫn cố chịu đựng, mắt không ngừng liếc nhìn Lý Thần.
Anh có chút kỳ lạ, Lý Minh Đường kiêu ngạo như vậy? Sao anh lại không có chút phản ứng gì cả?
Hoắc Hoàn Vũ mong chờ được bắt đầu học hỏi, dáng vẻ run cầm cập của Lưu Tử Hào hôm qua vẫn còn nguyên trong ký ức của anh ta!
Trước khi Lý Thần lên tiếng, Lý Minh Đường đã chuyển ánh mắt của mình sang người Hoắc An Lan.
Anh ta dịu dàng nói: “An Lan, nếu như em muốn học chơi cổ phiếu, nói với anh một tiếng là được rồi, anh nhất định sẽ dạy em tất cả mọi thứ”.