Hoắc Hoàn Vũ mờ mịt khó hiểu.
Hoắc Chấn Châu tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Hoàn Vũ, nói: "Lưu Đại Hùng có rất nhiều kẻ thù ở Hồng Kông. Một khi thương chiến nổ ra, Lý Thần đương nhiên sẽ có rất nhiều đồng minh".
"Khi đó, Lý Thần thậm chí còn không cần phải đích thân đi ra thị trường. Chỉ cần chuyền tay bán số cổ phiếu này đi, cậu ấy cũng có thể dễ dàng bán được với giá cao ngất trời".
“Vậy tại sao hắn không trực tiếp bán cho người khác?”, Hoắc Hoàn Vũ càng thêm tò mò.
"Bước này mới thể hiện được trí thông minh của Lý Thần này".
Sự tán thưởng trong giọng điệu của Hoắc Chấn Châu càng đậm hơn: "Cậu ấy đến thành phố Hồng Kông vì một mục đích quan trọng khác".
"Ý bố là, việc hắn mua và đầu tư vào các công ty giải trí?"
Hoắc Hoàn Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Đối với việc này, nhà họ Hoắc cũng đã dùng rất nhiều tài nguyên để giúp Lý Thần có được một số tin tức.
Hoắc An Lan trầm ngâm nói: "Cuối cùng, anh ấy đánh Hà Chí Thành, buộc Lưu Tử Hào phải xin lỗi. Đây cũng là một bài kiểm tra đối với Lưu Đại Hùng".
Hoắc Chấn Châu gật đầu nói: "Lưu Đại Hùng, con hồ ly tinh này không dễ đối phó như vậy".
"Nhưng không sao cả, coi Lưu Đại Hùng chịu tổn thất lớn như vậy rõ là sướng", Hoắc Chấn Châu cười nói.
Đôi mắt của Hoắc Hoàn Vũ lóe lên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Thế nào, bây giờ anh đã biết khoảng cách giữa hai người chưa?”, Hoắc An Lan cười nhẹ.
Hoắc Hoàn Vũ gật đầu, thành khẩn nói: "Khoảng cách thật sự rất lớn".
Hoắc Chấn Châu khích lệ một câu: "Đừng so với cậu ấy, trên đời không có bao nhiêu người cùng lứa tuổi có thể so với Lý Thần, hơn nữa đối thủ của cậu ấy đều là thế hệ lớn tuổi. Mày có thể học được bảy phần của người ta là bố đã mừng rồi".