Hoắc Hoàn Vũ ở bên cạnh khoanh hai tay trước ngực, không biết từ lúc nào đã ngồi vào bàn ăn hoa quả, bộ dạng hóng hớt, vắt chéo hai chân ngồi xem kịch hay.
Đối mặt với sự hung hăng của Lưu Tử Hào, Lý Thần cười nhẹ, chậm rãi nói: “Nhìn dáng vẻ của anh, định ra mặt giúp Hà Chí Thành à?”
Lưu Tử Hào lạnh lùng nói: “Vậy thì sao? Tao nói cho mày biết, cái thành tích nhỏ nhặt đó của mày, trong mắt của tao không khác gì đống rác ven đường. Đừng có tự mãn, trước những nhân vật lớn thật sự, mày…”
Nói đến đây, Lưu Tử Hào hơi cúi người về phía trước, ghé vào tai Lý Thần, cười ngông cuồng nói: “Chỉ là một cái rắm?”
“Được, vậy bây giờ tôi cho anh xem xem, tôi rốt cuộc là cái gì”.
Lý Thần gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra.
“Ái chà? Gọi người à? Tao sợ quá đi thôi! Mẹ kiếp, đây là Hồng Kông, không phải đại lục, mày định dọa tao à? Loại rác rưởi như mày, còn dám đi bên cạnh Hoắc An Lan, mày xứng sao?”
Lưu Tử Hào bật cười khi nhìn thấy hành động của Lý Thần.
Hà Chí Thành cũng cười thành tiếng: “Loại chó má này e rằng là mất trí rồi, một thằng hèn từ nội địa tới Hồng Kông còn muốn gọi điện kêu người tới đối phó với anh Lưu?”
Lý Thần không quan tâm đến anh ta.
Điện thoại được kết nối.
Cuộc gọi này không phải gọi cho Hoắc An Lan, cũng không phải gọi cho Hoắc Chấn Châu, mà là gọi về nội địa.
“Lý Thần?”
Đầu dây bên kia, giọng nói có phần bối rối của Trương Giang vang lên.
Trương Giang thắc mắc mấy ngày trước nghe Lý Thần nói phải đi công tác tới Hồng Kông một chuyến, khoảng mười ngày cũng chưa chắc đã quay về, sao nhanh như vậy đã gọi điện cho mình rồi?
“Anh Trương, giúp em kết nối tài khoản của em với thị trường chứng khoán Hồng Kông, sau đó làm theo lời em nói”, Lý Thần nói thẳng, bỏ qua bước chào hỏi.