Hoắc Hoàn Vũ nói với Lý Thần đang chậm rãi thắt dây an toàn: “Anh không sợ à?”
“Nhìn thấy chiếc xe buýt hai tầng ở phía trước chưa?”, Lý Thần hỏi một câu khiến Hoắc Hoàn Vũ cảm thấy khó hiểu vô cùng.
“Nhìn thấy rồi”, Hoắc Hoàn Vũ vô thức trả lời.
“Tông vào đi”, Lý Thần thản nhiên nói.
“Hả?”, Hoắc Hoàn Vũ kinh ngạc nhìn Lý Thần.
“Tông vào đi thì chắc tôi sẽ sợ đấy”, khóe miệng Lý Thần khẽ nhếch lên một hình vòng cung giống như ác quỷ vậy.
“Điên rồi!”
Hoắc Hoàn Vũ nghiến răng, phun ra hai từ.
Long Phượng Cư, nhà hàng tư nhân hàng đầu ở Hồng Kông.
“Phòng bao ở trên tầng”.
Hoắc Hoàn Vũ tối sầm mặt mày, nói một câu rồi đi trước dẫn đường.
Lý Thần đi theo phía sau, là một nhà hàng tư nhân hàng đầu, Lý Thần bắt đầu nghiên cứu về cách bài trí của Long Phượng Cư. Cho dù chỉ là một bức tranh treo trên tường ngoài hành lang thôi cũng là một bức tranh cổ, như vậy đã đủ cho thấy được tiềm lực tài chính của Long Phượng Cư.
Đến phòng bao trên lầu, Hoắc Hoàn Vũ đẩy cửa bước vào.
Mặc dù là một phòng bao riêng để dùng bữa thôi, nhưng nó thực sự là một căn phòng rất lớn.
Giữa phòng khách có một bàn ăn, phía sau là khu vực tiếp khách bằng sofa, hai bên là nhà vệ sinh và sảnh chờ, xịn hơn cả phòng tổng thống của khách sạn năm sao.
Hai thanh niên đang ngồi trên sofa trong phòng bao, vừa nói vừa cười.
Lý Thần không ngạc nhiên khi thấy Lưu Tử Hào ở đây.