“Cậu ở đây nghỉ ngơi chút đi, tôi đi ra ngoài một lát”, Hoắc Chấn Châu trầm giọng nói.
Lý Thần nhấp một ngụm cà phê do người hầu đưa tới.
Cà phê Lam Sơn nguyên chất được sản xuất ở Jamaica không phải là thứ đồ có thể được thưởng thức ở những quán cà phê bình thường bên ngoài.
Tuy nhiên, Lý Thần vẫn nhớ bình trà thô có giá 50 tệ/ nửa cân của mình.
Lý Thần không ngạc nhiên trước sự cân nhắc mà Hoắc Chấn Châu nói tới.
Dù sao anh cũng chỉ vừa mới thành lập liên minh với nhà họ Hoắc thôi, tuy rằng nhà họ Hoắc đã công nhận thân phận và năng lực của anh, cũng có thành tích trận chiến dầu thô kỳ hạn làm chứng.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên đầu tư liên quan đến số tiền hơn một tỷ, một lần thua lỗ, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.
Hoắc Chấn Châu, với tư cách là người đại diện hiện tại của nhà họ Hoắc, đương nhiên cần phải thận trọng rồi.
Sau khi Hoắc Chấn Châu ra khỏi phòng làm việc, ông ấy trực tiếp lên lầu gõ cửa phòng ông cụ.
"Vào đi".
Giọng nói của ông cụ nghe có vẻ mệt mỏi.
Sau khi Hoắc Chấn Châu vào trong, nhìn thấy con gái Hoắc An Lan đang bóp vai cho ông cụ, liền trực tiếp kể lại chuyện vừa xảy ra.
"Cậu ta tự tin như vậy à?"
Ông cụ Hoắc nhướng mi hỏi.
Hoắc Chấn Châu cười khổ: "Con chưa từng thấy người nào tự tin như vậy trong việc dự đoán thị trường vốn".
“Con nghĩ như thế nào?”, ông cụ Hoắc nhẹ giọng nói.
"Bố, một khi chuyện này không thành, không nói đến tổn thất, dư luận bên ngoài đang chĩa mũi rìu vào nhà họ Hoắc chúng ta. Nếu thêm chuyện này, e rằng sẽ ảnh hưởng đến những việc kinh doanh khác của nhà họ Hoắc".
Hoắc Chấn Châu nói ra điều mà ông ấy thực sự lo lắng.
Bốn gia đình lớn giàu có ở Hồng Kông đều là những gia tộc giàu có với tài sản ít nhất là hơn trăm tỷ đô la Hồng Kông.
Khoản lỗ bình thường hơn một tỷ đô la Hồng Kông này, nhà họ Hoắc có thể chịu được!
Nhưng vấn đề là loạt tin xấu này sẽ ảnh hưởng đến các công việc kinh doanh khác của nhà họ Hoắc và sẽ kích hoạt hiệu ứng domino, khi đó không chỉ đơn giản là bị mất trắng số tiền ít ỏi này thôi đâu.
Sẽ làm lung lay nền tảng của gia tộc họ Hoắc!
Nhà họ Hoắc đã lỗ chín tỷ từ khi Hồng Kông được trả về, đến nay mọi cuộc đầu tư đều thất bại nhiều thành công ít, kẻ thù của nhà họ Hoắc nhiều không đếm xuể.
Nhà họ Hoắc rất cần một chiến thắng để bảo vệ vị trí của mình.
Họ Hoắc không thể để thua, không chỉ vì tiền, mà còn vì danh tiếng.
Sự im lặng trong phòng khiến bầu không khí có chút trầm mặc.
“Ông nội, bố, con có chuyện muốn nói”, Hoắc An Lan nói.
Ông cụ Hoắc cười nói: "Muốn gì thì cứ nói, ông nội nghe".
Hoắc An Lan suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cháu nhớ hồi trước ông nội có nói là, trong lĩnh vực kinh doanh khắp nơi đều có lừa đảo, nhưng người nào có khả năng phát triển kinh doanh thì không thể thiếu lòng tin đối với người khác".
"Bởi vì là hợp tác giữa người với người, hiện tại chúng ta đã chọn Lý Thần làm đồng minh, chúng ta coi trọng anh ấy, tất nhiên anh ấy sẽ càng coi trọng chúng ta hơn".
"Đây là đề xuất đầu tiên mà anh ấy đưa ra với chúng ta. Anh ấy hiểu rõ tầm quan trọng của đề xuất này hơn chúng ta. Nếu thất bại, nó sẽ gây ảnh hưởng xấu lớn đến liên minh và hợp tác sau này, vì vậy anh ấy chắc chắn lo sẽ thất bại nhiều hơn chúng ta chứ".
Hoắc An Lan cười nói: "Trong hoàn cảnh như vậy, anh ấy vẫn giữ nguyên ý kiến. Cháu nghĩ chúng ta nên thể hiện dũng khí và trách nhiệm của nhà họ Hoắc ra đi thôi".
Nghe được những lời này, ông cụ Hoắc lặng lẽ cười, vỗ vỗ nhẹ lên vai Hoắc An Lan, nói: "Ngoan lắm, nói ra được tiếng lòng của ông nội".
Nói xong, ông cụ Hoắc đứng dậy nói với Hoắc Chấn Châu: "Anh đã sống hơn bốn mươi năm rồi, còn không rõ bằng con gái anh, nhà họ Hoắc trong tay anh sao lại trở nên rúm ró như vậy? Nếu ngày nào đó tôi đi rồi thì không biết anh có chống đỡ nổi cái gia tộc này không nữa?"