Người khác không nói, Thiên Vương Châu Á tương lai Châu Kiệt Luân, bây giờ nói không chừng đang mượn phòng thu của người khác để thu âm album đầu tiên của mình.
Chính từ album này, Châu Kiệt Luân đã bắt đầu sự nghiệp trong ngành giải trí, thống trị nền âm nhạc trong nước suốt mười năm.
Còn có những nữ thần như Dương Mịch, Lưu Diệc Phi, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng có tương lai rất sán lạn, nhưng bây giờ vẫn chưa tạo được dấu ấn.
Ngay cả Triệu Vy cũng vừa mới có chút danh tiếng, kém xa so với thời điểm nổi tiếng sau này.
Những người này đều là cây hái ra tiền!
Trong mười năm từ năm 2000 đến năm 2010, ba lĩnh vực dễ phát tài nhất đó là.
Bất động sản, chứng khoán và ngành giải trí.
Hai lĩnh vực trước Lý Thần đều đã có chỗ đứng riêng, còn về giới giải trí này, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Mày ngẩn ra đấy làm gì thế?”
Giọng của Lưu Tú Phương đánh thức Lý Thần đang mải mê suy nghĩ.
“Nghĩ tới một số chuyện nên phân tâm chút”, Lý Thần thuận miệng trả lời.
“Vãn Thanh quay về rồi, mẹ phải mau đi hâm nóng canh gà, tẩm bổ cơ thể cho con bé mới được”.
Lưu Tú Phương nghe thấy tiếng động cơ xe ngoài bãi, vội vàng đứng dậy nói.
“Vừa nãy con về sao không thấy mẹ nói có canh gà hầm nhỉ?”, Lý Thần than thở.
“Con gái cơ thể yếu, hơn nữa ngày nào cũng bị mày sai làm hết việc này đến việc kia, đương nhiên phải bồi bổ nhiều rồi, mày thanh niên sung sức cần canh gà hầm làm gì?”
Lưu Tú Phương ném lại một câu, đi vào trong bếp không buồn ngoảnh đầu lại.
Khi đang nói, Tô Vãn Thanh mở cửa đi vào, nghi ngờ hỏi Lý Thần: “Vừa nãy nghe thấy giọng của cô, hai người đang nói gì vậy?”
Lý Thần cười nói: “Đang nói về việc làm cách nào để xây dựng một đế chế giải trí, cậu có hứng thú làm ảnh hậu không?”
“Cậu định gia nhập ngành giải trí à?”, Tô Vãn Thanh tinh ý hiểu được ý trong câu nói của Lý Thần, liền hỏi.
Còn về nửa câu sau, Tô Vãn Thanh tự động bỏ qua, cô đã quá quen với mấy lời xàm xí mà anh chàng này thường nói rồi, coi như không nghe thấy gì.
“Ngành công nghiệp giải trí rất có triển vọng”, Lý Thần nói, thấy Tô Vãn Thanh do dự lại thôi liền hỏi: “Cậu không đồng ý à?”
Tô Vãn Thanh ngồi xuống, nói: “Không phải không đồng ý, tôi luôn ủng hộ mọi quyết định của cậu, chỉ là lo lắng, bây giờ công ty tư nhân Thần Thanh đang đầu tư một mặt là bất động sản, nếu thêm một mặt là ngành giải trí nữa sợ rằng sẽ quá phức tạp”.
Lo lắng của Tô Vãn Thanh không phải là không có lý, nhiều công ty lớn đã phát triển mạnh mẽ trong một lĩnh vực nhất định, sau đó đều vì lao vào con đường được gọi là đa dạng hóa mà rơi vào cảnh điêu đứng.
Xa thì là một công ty nước giải khát trong nước được đánh giá là thương hiệu quốc gia, nhưng họ lại không tập trung vào sản xuất đồ uống mà chuyển sang kinh doanh bất động sản và các sản phẩm chăm sóc sức khỏe, kết quả là toàn bộ công ty gần như phá sản.
Gần thì chính là tập đoàn Tô Thị, một ông trùm lớn như Tô Đông Thăng suýt chút nữa phải nhảy tự vẫn từ tầng thượng vì bị Hà Chí Thành lừa dấn thân vào một lĩnh vực không được phép.
Sự lo lắng của Tô Vãn Thanh đương nhiên không phải là vô lý.
“Trọng tâm của công ty tư nhân Thần Thanh luôn là lĩnh vực tài chính, hoạt động kinh doanh chính là đầu tư mạo hiểm, điều này sẽ không thay đổi”, Lý Thần giải thích cặn kẽ.
“Về phần công ty bất động sản là thì một lĩnh vực kinh doanh khác, chủ yếu là do bố cậu quản, việc này tôi rất yên tâm”.
“Tôi không có ý định bắt đầu nhóm lửa với ngành giải trí trong tương lai. Tôi muốn trực tiếp mua lại một công ty giải trí ở nội địa và Hồng Kông. Vì lý do tương tự, tôi không thể tự mình quản lý những công ty này mà sẽ giao vấn đề chuyên môn cho những người chuyên nghiệp vận hành, tôi chỉ chịu trách nhiệm điều phối thôi”.
Lý Thần dừng lại, hai mắt Tô Vãn Thanh sáng rực lên, nói: “Cậu định thành lập một tập đoàn nắm giữ cổ phiếu trong tương lai sao?”