“Câm mồm!”
Lý Thần gầm lên một tiếng.
Từ đầu đến cuối, giọng điệu của Lý Thần không hề hoảng sợ lo lắng, đây là lần đầu tiên sau khi bước vào phòng bao anh hoàn toàn áp đảo Lương Huy về mặt khí thế.
“Nếu như tôi là ông, tôi sẽ nghĩ xem, tổn thất lớn như vậy, những nhà đầu tư kia sẽ đối phó với ông như nào? Rút gân hay là lột da đây?”
Lời nói của Lý Thần khiến sắc mặt Lương Huy tái mét.
Ông ta biết rất rõ, nguồn vốn của công ty Lương Thiên đều là do các nhà đầu tư rót vốn vào, mà những người đó, không có ai là dễ động vào cả.
Một khi chuyện ngày hôm nay lan rộng ra ngoài, Lương Huy ông ta, coi như xong đời thật rồi.
Trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, Lương Huy run rẩy nói: “Mày, mày đúng là đồ ác quỷ”.
“Cám ơn đã quá khen”.
Lý Thần phong thái chậm rãi.
Nghe những lời này Trương Giang đang phì phèo điếu thuốc càng muốn bật cười.
Hận không thể lập tức đứng lên nói với những tên ngốc tự cao tự đại này rằng Lý Thần đã tính toán hết mọi chuyện từ sớm rồi.
Đòn phản kích này của Lương Huy chẳng qua chỉ để lòe thiên hạ mà thôi.
Nhưng ông ta không thể làm như vậy được, vì vậy bây giờ Trương Giang đang kìm nén rất dữ dội.
“Bụp…”
Đúng lúc này.
Cánh cửa phòng bao bị bật mở, một nhóm nhân viên mặt đồng phục giám sát viên, sắc mặt nghiêm trang bước tới trước mặt Lương Huy!
“Ông có phải là Lương Huy không?”
Người đàn ông dẫn đầu hỏi Lương Huy với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lương Huy hoảng sợ liếc nhìn ông ấy, sau đó nhìn ra ngoài hành lang, phát hiện đám đàn em mình dắt đến bây giờ đã biến mất dạng rồi.
Bất giác cảm nhận được một điềm báo về tai họa sắp ập tới, sắc mặt Lương Huy lập tức trở nên khó coi vô cùng.
“Tôi hỏi ông có phải Lương Huy không!”, giám sát viên hét lên.
“Đúng… là tôi”, Lương Huy khó khăn trả lời.
Ông ta biết rằng, những người này có thể chạy tới trước mặt mình, chứng tỏ bọn họ nắm trong tay đầy đủ những chứng cứ tội ác của mình.
“Lương Huy, bây giờ chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng nghi ngờ rằng ông có liên quan đến việc huy động vốn bất hợp pháp và bí mật thao túng giá cổ phiếu, đây là thư triệu tập hầu tòa của ông, mời đi theo chúng tôi”, giám sát viên trầm giọng nói.
Lương Huy nghiến chặt răng, cay đắng nhìn về phía Lý Thần, hét lớn: “Tất cả đều do mày sắp xếp đúng không?”
Lý Thần thản nhiên nói: “Ông tự mình làm chuyện phạm pháp, tự mình chịu trách nhiệm đi”.
Lương Huy gầm lên: “Nếu không phải là mày, sao bọn họ có thể đến đúng lúc như vậy được? Đừng có ngụy biện nữa, mọi chuyện đều do mày sắp xếp!”
“Lương Huy, ông chết đến nơi rồi mà vẫn không biết hối cải. Chúng tôi không phải là cấp dưới của bất kỳ ai hết, không thể do người ta sắp xếp làm việc được. Thật ra chúng tôi đã nhắm vào ông từ lâu rồi, chỉ là do bản thân ông quá ngông cuồng, không cảnh giác mà thôi”, giám sát viên lạnh lùng nói.