Sân bay nước T
Cố Vũ Huyên mang khẩu trang, đeo kính râm kéo hành lý rời khỏi khu vực kiểm tra an ninh, ngay khi vừa bước ra cô khựng người lại khi thấy Kiều Yến Nhi đang ngó nghiêng, chắc chắn là Lê Ninh Tuấn đã biết chuyện cô đến đây rồi nên mới cử Kiều Yến Nhi đến. Cô Cố kéo mũ thấp xuống cố lẩn trong đám người để đi.
Vất vả, cố gắng chen chút một hồi Cố Vũ Huyên mới thành công tránh được Kiều Yến Nhi, cô gấp gáp bắt taxi đi đến địa chỉ thám tử đã gửi.
Kiều Yến Nhi nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về mấy cửa an ninh, đợi mãi vẫn không thấy Cố Vũ Huyên ra, rõ ràng là máy bay đã hạ cánh sao vẫn còn chưa ra vậy chứ?
Đợi thêm một lúc trong đầu cô Kiều lóe lên một suy nghĩ sau đó tự mình sợ hãi, hoảng hốt, có khi nào Cố Vũ Huyên biết và đã thành công né tránh được cô không? Kiều Yến Nhi bắt đầu lo sợ, một lát nữa chủ tịch Lê đến thì cô biết phải ăn nói làm sao đây? Cơn thịnh nộ của ông chủ cô làm sao có thể hứng chịu nổi chứ.
Từ sân bay đến địa chỉ của căn biệt thự kia mất gần một tiếng đồng hồ, trước khi xuống xe đi vào bên trong Cố Vũ Huyên không quên căn dặn bác tài xế: “Bác đợi cháu một chút, cháu vào trong một lúc rồi sẽ ra ạ.”
Cô Cố hít sâu một hơi, chần chừ một lúc mới dám cất bước đi vào bên trong, khoảnh khắc đẩy cánh cổng to lớn Cố Vũ Huyên bỗng cảm thấy nghẹt thở, cả người hoảng hốt, sợ hãi, chân run run bước đi không vững.
Nhìn đống đổ nát trước mắt Cố Vũ Huyên run sợ, nước mắt bất giác rơi xuống không ngừng, trái tim như bị ai đó dùng dao đâm mạnh vào, đầu đau như búa bổ, từng hình ảnh, từng ký ức đau thương, ám ảnh lần lượt xuất hiện trong đầu.
Cố Vũ Huyên ôm đầu ngồi thụp xuống, đầu đau, trái tim đau, cả người đều đau đớn, cô không chịu được nữa mà ngất lịm đi ngay sau đó.
Tài xế đợi ở bên ngoài một lúc lâu vẫn không thấy cô Cố đi ra, ông xuống xe đi vào trong xem thử vừa bước vào đã hoảng hốt hớt hải chạy đến khi thấy Cố Vũ Huyên nằm ngất trên đất, ông vội cõng cô chạy ra ngoài đưa lên xe nhanh chóng lái đến bệnh viện gần nhất.
Khi Cố Vũ Huyên tỉnh lại đã gần chiều, cô ngồi dậy muốn xuống giường đi ra bên ngoài thì bác sĩ bên ngoài đi vào, trùng hợp bác sĩ chính là bạn của Đinh Hải Duy, anh ta thấy cô tỉnh lại thì mỉm cười cất tiếng: “Tỉnh rồi à? Cô cảm thấy trong người thế nào rồi? Ổn hết chứ?”
Nhận được cái gật đầu của cô, anh ta bật cười nói tiếp: “Vợ chồng của cô cũng hay thật đấy, hết chồng rồi đến vợ mỗi lần đến đất nước này đều ngất xỉu mà mỗi lần được đưa đến đây trên mặt đều là nước mắt. À phải rồi, tôi đã liên lạc được với chồng của cô rồi, anh ta sắp đến rồi đấy, cô cứ nghỉ ngơi đi đến gần tối là có thể xuất viện được.”
Cố Vũ Huyên khẽ gật đầu nói một tiếng cảm ơn, ngay sau khi bác sĩ rời đi cô rơi vào trầm tư, nhớ đến chuyện Lê Ninh Tuấn từng nhập viện ở đây có lẽ năm đó anh cũng bị mất trí nhớ, sau khi đến đây thì mới bắt đầu nhớ lại mọi chuyện đó cũng chính là lý do tại sao dạo gần đây anh hỏi han, bám dính lấy cô nhiều hơn.
Lê Ninh Tuấn là sợ cô nhớ ra mọi chuyện? Bây giờ cô phải làm sao đây? Một lát nữa đối diện với anh như thế nào? Cố Vũ Huyên rối rắm, đôi mắt lại bắt đầu đỏ hoe, khi nghĩ đến phải đối diện với Lê Ninh Tuấn cô liền sinh ra một cảm giác sợ hãi, nỗi sợ ấy dần xâm chiếm tâm trí của Cố Vũ Huyên.
Chủ tịch Lê hớt hải chạy đến, nhờ sự chỉ dẫn của bác sĩ mà anh nhanh chóng tìm được phòng bệnh của vợ, ngay khi bước vào đập vào mắt của anh chính là hình ảnh người vợ mình yêu thương, cưng chiều ngồi co người lại ở trên giường, trong lòng Lê Ninh Tuấn dâng lên một nỗi lo lắng, hoảng sợ, cô vợ nhỏ của anh đã nhớ ra hết mọi chuyện rồi?
“Vũ Huyên! Em không sao chứ?” Lê Ninh Tuấn rất muốn đi đến ôm lấy Cố Vũ Huyên nhưng hiện tại anh không dám, anh sợ cô đã thật sự nhớ ra mọi chuyện, sợ cô sẽ sợ hãi, né tránh nên đành khẽ cất giọng hỏi han.
Cố Vũ Huyên vừa nghe thấy giọng nói của Lê Ninh Tuấn cả người liền run lên, chầm chậm ngẩng đầu nhìn người đàn ông mình yêu, cô Cố hoàn toàn không thể nào ngờ đến người mà mình yêu hiện tại lại là người đã gây ra biết bao nhiêu đau khổ, ám ảnh trong quá khứ, là nguyên nhân khiến cô bị mắc bệnh tâm lý, tự mình phải khóa đi ký ức đáng sợ ấy.
Cậu Lê đau lòng, không dám tiến tới dù chỉ là một bước, anh khó khăn mở miệng hỏi: “Em... em đã nhớ lại hết mọi chuyện rồi đúng không?”
“Anh nói thử xem với biểu hiện của tôi bây giờ thì đã nhớ lại chưa?” Giọng Cố Vũ Huyên nghẹn lại đau đớn hỏi ngược lại anh, bây giờ cô đối với người đàn ông trước mặt mình vừa yêu vừa hận, chỉ cần nhớ đến những gì đã trải qua vào năm đó thì cô lại sợ hãi, nó dường như là một nỗi ám ảnh quá lớn đối với cô không thể nào xóa nhòa được.
Lê Ninh Tuấn mím môi không nói được lời nào, mất một lúc mới mấp máy môi nói thành lời: “Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi vì những chuyện đã gây ra cho em, anh biết mình khốn nạn, là một kẻ xấu xa nhưng xin em, xin em hãy tha thứ cho anh một lần này thôi, anh sẽ cố gắng trở thành một người thật tốt, xin em đừng xa lánh, lạnh nhạt với anh như thế.” Hai mắt của Lê Ninh Tuấn đỏ lên, ánh mắt đầy sự hối lỗi, cầu xin, khoảnh khắc anh nói xong nước mắt liền lặng lẽ rơi xuống.
“Tha thứ? Anh bảo tôi phải tha thứ cho anh như thế nào đây? Tha thứ cho một kẻ từng bắt cóc, giam cầm gây ra biết bao nhiêu đau khổ, ám ảnh cho mình sao? Anh có biết lúc tôi phát hiện anh có điểm bất thường, nghi ngờ anh có liên quan đến việc tôi tự mình khóa đi ký ức tôi đã thầm cầu trời khấn phật như thế nào không? Tôi hy vọng anh chỉ liên quan đến chuyện này một chút, chỉ một chút thôi, nào ngờ anh lại chính là kẻ gây ra tất cả, tôi đã đau khổ, sợ hãi như thế nào anh có biết không?” Những lời nói cuối Cố Vũ Huyên như gào thét trong đau đớn, khổ sở.
Lê Ninh Tuấn cảm thấy trái tim như bị người ta dùng dao đâm vào từng nhát từng nhát một, anh phải làm sao đây? Anh thật sự không thể mất cô, nếu đổi lại lúc trước anh nhất định sẽ giam cầm để cô mãi mãi không rời xa mình nhưng bây giờ đánh chết Lê Ninh Tuấn cũng không dám, bởi vì chỉ cần làm như thế anh sẽ mất đi cô mãi mãi.