Nghỉ ngơi một ngày, Cố Vũ Huyên quay trở lại làm việc bắt đầu quay bộ phim Vì anh, ngày đầu tiên quay vô cùng suôn sẻ, đã từng làm việc với nhau từ trước nên cô và nam chính Phạm Khánh Tài diễn với nhau rất ăn ý, thoải mái. Đang nghỉ ngơi chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo thì cô Cố bỗng thấy mọi người xôn xao, lời nói của một nhân viên ở đấy lọt vào tai của cô: “Tổng giám đốc Lê đến kìa, nghe nói là đến thăm ai đó trong đoàn phim chúng ta đấy.”
Hà Thu cũng nghe được lời đó, cô nhăn mặt vội nói nhỏ với Cố Vũ Huyên: “Sao anh ta lại đến đây?”
Cô Cố vỗ nhẹ lên cánh tay của trợ lý Hà trấn an: “Đừng lo lắng, chúng ta cứ mặc kệ anh ta không cần quan tâm tới.” Dứt lời cô tiếp tục đọc lại kịch bản, ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một lần nào.
Trợ lý Hà nhớ lại lời căn dặn của Tiêu Vân liền vội lấy điện thoại ra nhắn cho quản lý Tiêu biết. Trần Tâm Đoan cũng có mặt ở trong đoàn làm phim, trùng hợp cô lại diễn vai bạn thân của nữ chính, tính cách của nhân vật cũng khá giống nên lần đầu đóng phim của cô Trần diễn ra rất thuận lợi, thấy trợ lý Hà cuống cuồng, lo lắng Trần Tâm Đoan nghiêng người hỏi: “Anh họ của chồng cậu tới thăm thôi có gì mà Hà Thu lại lo sợ như vậy?”
Cố Vũ Huyên đảo mắt một vòng thấy xung quanh mình không có ai mới khẽ nói: “Lê Trí Cương có ý với tớ.” Do là bạn thân nên cô cũng không giấu giếm làm gì.
“Cái gì?” Trần Tâm Đoan thốt lớn rồi vội vàng che miệng mình lại, hai mắt mở to không thể nào tin được, cô kéo ghế sát lại gần Cố Vũ Huyên hơn, mày nhíu chặt nói: “Anh ta có bị điên không vậy? Tính theo vai vế anh ta là anh chồng của cậu luôn đấy, dám có suy nghĩ, tâm tư đó luôn à? Chồng của cậu có biết không”
Cô Cố khẽ gật đầu: “Lê Trí Cương còn không ngần ngại, e dè mà thừa nhận tình cảm của mình nữa kìa, nói thẳng với Ninh Tuấn luôn, anh ta còn nói đáng lẽ ra người kết hôn với tớ là anh ta chứ không phải là Ninh Tuấn, vốn dĩ người mà ông nội muốn hứa hôn với tớ là Lê Trí Cương chỉ là năm đó anh ta bị bệnh nên người mới đổi thành Ninh Tuấn.”
Cô Trần há hốc miệng, không ngờ còn có chuyện này, nhưng như vậy đã sao chứ? Đó là chuyện của lúc nhỏ hơn nữa cũng chưa từng thật sự hứa hôn, bây giờ chồng của Vũ Huyên cũng là Lê Ninh Tuấn chứ đâu phải anh ta, Lê Trí Cương đúng là có bệnh mà.
“Hai người đang to nhỏ gì thế?” Lê Trí Cương đứng đằng sau của hai người các cô cất giọng hỏi.
Cố Vũ Huyên cùng Trần Tâm Đoan giật nảy mình ngay tức khắc quay người lại, cô Cố thay đổi sắc mặt lộ rõ sự chán ghét, khó chịu đáp trả: “Liên quan gì đến anh?”
Đạo diễn cùng những người ở đoàn phim trố mắt, hít sâu một hơi, mặc dù ai nấy trong đoàn đều đã biết thân phận của Cố Vũ Huyên nhưng họ không thể nào ngờ đến cô lại có thái độ như thế với Lê Trí Cương, hoàn toàn không cho anh ta một chút mặt mũi nào cả.
Triệu Ly đứng một bên nhìn khóe môi hơi nhếch lên, cô ta để ý thấy ánh mắt Lê Trí Cương nhìn Cố Vũ Huyên rất lạ, có vấn đề, xem ra chuyện vui còn ở phía sau.
Lê Trí Cương cũng có chút kinh ngạc trước thái độ cọc cằn, khó chịu của cô Cố, lúc trước cho dù có thế nào thì cô cũng sẽ cười cười, nể mặt anh ta một chút bây giờ thì không luôn. Cho dù vậy Lê Trí Cương vẫn không để ý mỉm cười nói: “Em không cần phải khó chịu với anh như vậy đâu, anh chỉ là tình cờ đi ngang đây biết em đang quay nên ghé thăm em một chút ấy mà.”
Lời nói của tổng giám đốc Lê vừa thốt ra liền khiến quần chúng trợn mắt há mồm, ngay tức khắc ai ai cũng nhận ra mối quan hệ giữa hai người không đơn giản, mọi người bề ngoài giả vờ làm việc nhưng hai mắt cùng lỗ tai luôn để ý, hóng hớt ăn dưa.
Đạo diễn hắng giọng bảo mọi người mau chóng tiếp tục công việc, chuyện của ông chủ lớn ông không dám hóng hớt quá nhiều, không khéo lại chuốc họa vào thân, biết càng nhiều chết càng sớm.
Triệu Ly nhíu chặt hai mày, không lẽ là cô ta đã đoán sai? Sở dĩ Cố Vũ Huyên có quen biết, thân thiết với Lê Ninh Tuấn là do cô có quan hệ đặc biệt với Lê Trí Cương? Không được, cô ta phải tìm hiểu kỹ lại mọi chuyện.
Trần Tâm Đoan không ngờ Lê Trí Cương lại vô liêm sỉ đến mức có thể nói ra mấy lời như thế. Cố Vũ Huyên nhìn anh ta bằng cặp mắt sắc như dao, lạnh giọng nói: “Tránh xa tôi ra, đừng nói mấy lời khiến người khác hiểu lầm, nếu anh còn như vậy thì tôi sẽ không ngần ngại nói hết mọi chuyện cho ông nội biết đâu.”
Sắc mặt của tổng giám đốc Lê thay đổi, anh ta biết Cố Vũ Huyên dám nói nên im lặng đi đến chỗ đạo diễn. Ông nội sắp về rồi Lê Trí Cương không dám làm càn, tuy đã cao tuổi nhưng ông vẫn còn rất khỏe, một gậy của ông giáng xuống có thể khiến người ta còn nửa cái mạng.
Do đang làm việc nên Cố Vũ Huyên để điện thoại ở chế độ rung, phải đến cuộc gọi thứ hai cô Cố mới nhận ra, nhìn thấy số điện thoại gọi đến cô đứng dậy đi chỗ khác để nghe.
“Anh đã điều tra được gì rồi sao?” Cố Vũ Huyên nghiêm túc hỏi.
Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời: “Tôi đã tra ra được một số chuyện khi cô ở nước T, khoảng thời gian đó cô chỉ làm tình nguyện ở đó được ba ngày mà thôi, những ngày còn lại cho đến khi trận động đất xảy ra thì cô hoàn toàn biến mất, kỳ lạ ở chỗ chuyện cô biến mất những người đi chung đoàn không hề thắc mắc hay tìm kiếm gì cả.”
“Thế anh có biết khoảng thời gian đó tôi ở đâu không?” Cố Vũ Huyên cau chặt hai mày lại, khoảng thời gian cô biến mất không chỉ những người chung đoàn mà cả gia đình của cô cũng không lo lắng, tìm kiếm gì hay sao?
“Tôi không thể điều tra được khoảng thời gian cô mất tích là đang ở đâu, tôi cùng một vài đồng đội của mình đang cố gắng điều tra, nhưng tôi tra ra được nơi tìm thấy và giải cứu cô sau khi xảy ra trận động đất xảy ra, rất có thể cô đã ở nơi đó suốt khoảng thời gian mất tích, tôi sẽ gửi địa chỉ nơi đó cho cô ngay.”
Cố Vũ Huyên thấy trợ lý đến liền nhanh chóng cúp máy, địa chỉ cũng đã được gửi đến ngay sau đó, cô Cố chưa kịp xem đã phải tắt điện thoại sợ Hà Thu sẽ thấy.
Hai người các cô quay trở lại nơi quay phim, quản lý Tiêu sau khi hay tin Lê Trí Cương đến cũng đã có mặt bảo vệ cho nghệ sĩ của mình. Trước khi bắt đầu cảnh quay, Cố Vũ Huyên đứng hình mất vài giây khi thấy trên cổ của quản lý Tiêu có vết gì màu đỏ đỏ, với kinh nghiệm của mình thì cô dám chắc chắn là có ai đó đã trồng dâu tây lên cổ Tiêu Vân rồi, mà là ai được nhỉ?