Cùng lúc đó, ở Phủ Tướng quân, bên trong vườn Quân nhiên, Hồng Nhiênphu nhân dáng vẻ yểu điệu ngồi trên ghế, bên dưới còn được phủ thêm mộtnhuyễn điếm (miếng lót mềm) thêu bách hoa, ánh điệp cùng mây trắng (hoa, bướm, mây)
Một trận tiếng bước chân truyền đến, Hồng Nhiên bất động thanh sắc,mắt xếch yêu mị liếc nhìn về phía cửa. Cửa mở ra, Đông Hương vẻ mặt khẩn trương chạy đến bên người Hồng Nhiên, không biết thì thầm to nhỏ gì bên tai nàng ta……
Càng nghe sắc mặt Hồng Nhiên càng không tốt, gương mặt xinh đẹp bắtđầu vặn vẹo một cách đáng sợ, đến lúc nghe xong, đôi mắt phượng của Hồng Nhiên tràn ngập sự tàn nhẫn (Mình ko muốn ghi mụ này là mắt phượng huhu, mắt phượng chỉ có anh Dạ Hoa với anh Khét là đẹp thôi )
Đông Hương sau khi nói xong, ngước mắt nhìn Hồng Nhiên một cái, thânmình run lên, bộ dạng hiện tại của Phu nhân thực sự rất đáng sợ….
“Những gì ngươi nói đều là sự thật?” Hồng Nhiên nhìn về phía Đông Hương, vẫn là gương mặt kiều diễm như trước, nhưng lại làm cho người ta không khỏi rùng mình. “Tướng quân tuy rằng có đánh nàng ta, nhưng sau đó lại dùng Thanh Phong ngọclộ cứu nàng ta, cũng đáp ứng từ nay về sau nàng ta không còn là nô tỳ đê tiện nữa”
“Nô tỳ chắc chắn như vậy, những việc này đều là chính tai nô tỳ nghe được, không sai chút nào” Đông Hương tuy rằng cảm thấy hiện tại Hồng Nhiên rất đáng sợ, nhưng vẫn cố nói chắc chắn
“Tướng quân ra ngoài rồi?” Hồng Nhiên lại hỏi, đôi môi phấn nộn khẽ nhếch, càng thêm hồng nhuận…..
Đông Hương gật gật đầu “Vâng, vừa rồi nô tỳ có đi ngang quaphòng Tướng quân, Tướng quân cùng Hạ đại nhân đều không có bên trong,nên chắc chắn đã ra ngoài hết rồi”
“Tốt……” Hồng Nhiên nói một chữ tốt, đứng từ trên ghế lên, vạt áo quý giá xinh đẹp cong thành một vòng cung duyên dáng, nàngquay đầu nhìn về phía Đông Hương. Đôi môi đỏ tươi nhếch lên, tiếng cườiquái dị truyền ra, mang theo hương vị khát máu….
“Chúng ta đi xem nữ nhân kia một cái, thuận tiện đưa cho nàng ta một lễ vật…..”
Đông Hương nghe được mùi vị âm mưu bên trong, khẽ rùng mình một cái.Vội vàng bước theo sau Hồng Nhiên, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười âmngoan, độc ác…..
Bên trong căn phòng gỗ nho nhỏ, Vân Tâm Nhược im lặng nằm trêngiường, vết thương trên lưng vừa được bôi dược xong, nàng nhắm mắt lại,khó lắm mới được có dịp hưởng thụ sự thanh thản
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh xôn xao, cửa bị đẩy ra. VânTâm Nhược quay đầu sang hướng cửa, mở mắt ra thì thấy một đám người đang tiến vào phòng mình
Đứng đầu là một nữ tử mặc trang phục hoa lệ màu hồng, đang ngắm nghía bàn tay của mình,sau đó ánh mắt khinh thường liếc nhìn nàng một cái.Người bên cạnh thì nàng biết là ai, là Đông Hương,vậy thì người kia chắc chắn là Hồng Nhiên phu nhân, chủ tử của Đông Hương, quả là nô tài nhưthế nào sẽ có chủ tử như thế đó, đều không tốt như nhau, đều làm chongười ta chán ghét
Nàng thu hồi ánh mắt lại, lười liếc mắt nhìn họ thêm cái nào, không muốn để ý tới nhóm người này
Hồng Nhiên từ khi vào phủ, mọi người ai mà không nịnh nọt a dua nàng, ai thấy nàng mà không phải lễ nhượng ba phần, vậy mà Vân Tâm Nhược nàylại không thèm để nàng vào mắt, nàng buông tay xuống, cặp mắt phượngnheo lại nguy hiểm (*Bụp bụp* thành mắt panda)
Sau đó nàng giơ tay lên một chút, đôi môi đỏ mọng khẽ mở. Sưu một tiếng, làm cho cả phòng đại loạn…..
Bàn lật, ghế đổ, ngay cả chén trà trên bàn cũng rơi xuống vỡ nát, bốn phía không ngừng truyền tới âm thanh ầm ĩ
Vân Tâm Nhược mắt lạnh nhìn trò khôi hài trước mắt, lại muốn vu oancho nàng sao? Nàng thực sự muốn nhìn xem Hồng Nhiên này rốt cuộc là đang diễn cái gì?
“Tìm được rồi, tìm được rồi!” Không biết là âm thanh của ai la lớn lên, những người khác đều ngừng động tác trên tay, ngưngđộng tác dưới chân. Một gã hạ nhân cầm một vòng ngọc trong suốt, hai tay dâng hiến vật quý lên trước mặt Hồng Nhiên, còn liếc mắt nhìn Vân TâmNhược thêm một cái
Hồng Nhiên cầm lấy vòng ngọc, cánh tay duỗi về phía trước, trực tiếpđem vòng ngọc đeo vào cổ tay mình, ngọc xanh biếc, làn da trắng nõn, làm cho tên gia đinh bất giác như bị mê hoặc
Đúng là hoa khôi tuyệt sắc, quả nhiên danh bất hư truyền, vươn tay nhấc chân, mỗi một cái động tác đều lộ ra vẻ mị hoặc
Nhìn thoáng qua vòng ngọc trên tay, Hồng Nhiên tiến về phía trước, đứng trước giường Vân Tâm Nhược, từ trên cao nhìn xuống nàng
“Vân Tâm Nhược, nếu ngươi thích vòng ngọc của Bản phu nhân,cứ mở miệng nói một tiếng, nói không chừng, ngày nào đó bản phu nhân cao hứng có lẽ sẽ ban cho ngươi, cớ sao ngươi lại muốn ăn cắp nó?”