Tử Yên dẫn người về, anh không đóng cửa nên hứng trọn cả cái ánh nhìn từ cả hai người. Cô bạn đi bên cạnh bỗng dưng ấp úng. Tử Yên thì cạn lời, gương mặt kiểu như “cái quần què gì vậy?!”
Anh vẫn bình thản uống hết ly cà phê trong tay. Đối mắt với hai người luôn. Sau đó mới chậm chạp bước vào phòng, đóng cửa lại.
Cô gái bên cạnh Tử Yên khó hiểu nhìn cô.
“Anh đó là....”
“Là chồng chị”. truyện xuyên nhanh
“Dạ”
Xem ra cũng không có gì kì lạ mấy, cô gái kia cũng không để tâm lắm, chắc rằng Tử Yên đã giải thích hết rồi.
Triết Sâm ngồi được một lúc thì lại cảm thấy cổ họng hơi khát, đứng lên mở cửa thì lại đụng mặt Tử Yên đang cắn trong miệng một miếng bánh ngọt. Vết kem trên bánh dính lên mặt với một ít.
“Sao tôi nói anh đừng ra ngoài mà, ra ngốt làm gì vậy? Khó xử muốn chết”
Anh rót đầy ly nước, hớp một ngụm rồi từ từ trả lời.
“Không ra ai, ai lại biết cô bắt người chưa vị thành niên về nhà”
Tử Yên nhắm mắt, không ngờ được anh lại tinh tường đến vậy. Cô gái hôm nay cô bắt về quả là chưa vị thành niên thật.
“Chưa lớn gì đã sao? Cũng không thể có thai được”
Triết Sâm thả ly nước xuống bàn.
“Không có thai, nhưng rủ rê trẻ chưa vị thành niên quan hệ sẽ là phạm pháp”
“Nhưng mà phạm pháp đâu có ghi rằng đồng tính cũng như vậy”
“Dù thế nhưng quy định cũng đâu có nói rõ là đồng tính hay không. Như thế nào cũng là phạm pháp”
Tử Yên đuối lý, không muốn tiếp tục cái câu chuyện vô nghĩa này với anh nữa mà xoay đầu về phòng. Triết Sâm cũng không ở lại nữa.
Anh thấy rất lạ, phải chăng đây thật sự là người anh thích trước khi mất trí nhớ thật sao? Anh cũng không dám tin.
...
Triết Sâm vốn là người theo chủ nghĩa dậy sớm để thành công. Thức lúc bốn giờ mà mặt vẫn tỉnh bơ không giống như vừa mới ngủ dậy chút nào. Thấy hơi chán nên anh ra ngoài dạo vài vòng.
Sương mù do trời chưa sáng nên vẫn chưa tan đi hẳn, tạo thành một bầu không khí có hơi u ám, lạnh lẽo. Tuy nhiên anh lại rất thích cái cảm giác này.
Sải bước vài vòng, cảm thấy tâm trạng đỡ hơn một chút anh mới cất bước về nhà.
Tử Yên đã đưa cô bạn kia đi đâu mất. Chỉ có mình anh ở lại đây, Triết Sâm nấu một chút đồ ăn sáng ăn lót dạ, vừa ăn vừa xem một vài tin tức trên điện thoại, lúc này thì chiếc máy tính bên cạnh bỗng phát ra tin nhắn, một cuộc gọi nối tiếp theo sau.
Dương Thanh là trợ lý riêng của anh, gọi đến với gương mặt có hơi hoảng loạn.
“Chuyện gì?”
Triết Sâm lạnh giọng hỏi.
“Công ty ừ thì....fier đang đang tuột dốc, bộ phận quản lý đang xem xét nhưng lại chẳng phát hiện ra gì, tổn thất một phần doanh thu không nhỏ, chúng ta lại ở xa, không thể trực tiếp quản lý”
Trợ lý hơi ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
“Tôi nghĩ sếp nên bày một chuyến đến nước A xem thử ạ”
Anh khựng lại động tác gắp, miếng cà chua đang đợi được ăn nay lại bị bỏ dỡ một góc trên đĩa. Những điều cậu trợ lý vừa nói cũng không phải không đúng. Fier vốn có tài nguyên rất tốt, bỏ mặt nó như vậy cũng không phải, một khoảng doanh thu cũng không nên bị mất đi như vậy.
“Để tôi nghĩ thêm”
Triết Sâm tắt máy, sau một hồi suy tư anh cũng đưa ra quyết định. Chắc là nên về đó một chuyến đi.
...
Chuyến bay cất cánh, roof hạ cánh trong ngày. Lúc đó trời cũng đã tối mịt rồi. Anh đem hết đồ của mình về khách sạn. Nhìn ra khung cửa sổ với mấy tầng là mây, lòng chợt cảm thấy an tâm khó tả hết.
Triết Sâm đã để ý đến cảm giác này trong mình rồi, lần cuối cùng ở đây lại cảm thấy rất luyến tiếc không muốn rời đi. Quay lại đây rồi thì trái tim lạ không ngừng thôi thúc anh đi tìm lại một cái gì đó không rõ.
Có lúc đang bình thường thì bỗng dưng bật khóc. Nước mắt tràn ra không phanh nhưng anh không hề muốn chút nào.
Anh mệt quá, cả ngày đã ngồi trên máy bay rồi. Trong đầu lại âm ĩ đau lên từng cơn không ngừng. Nhắm mắt lại, để cho làn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào ru anh ngủ một hôm.
...
Vừa về nước, bạn bè của anh ở đây cũng không ít. Từ khi mất trí nhớ anh cảm thấy giống như có rất nhiều bạn, nhưng lại có chút không quen được cho lắm.
Dã Tưởng Chi là cô bạn anh vừa quen, về đây làm việc bỗng nhắn cho anh một tin.
//Đi chơi một hôm không? Tôi mời//
Triết Sâm nghĩ đến việc đi chơi, cảm thấy cũng nên như vậy, cho tâm thần thư thái một chút cũng rất tốt. Lập tức nhắn lại lời đồng ý.
Sau đó thì cả hôm dí đầu vào công việc. Một tay anh làm hết việc của ban quản lý mệt đến mức lã người. Đừng tưởng rằng làm tổng tài thì rất vui vẻ, giao hết việc cho trợ lý làm, còn mình thì ung dung hưởng lại. Hoàn toàn ngược lại thì đúng hơn.
Chiều tối anh dựa lưng một tí rồi theo lời hẹn với Tưởng Chi đi chơi. Định vị sáng rỡ một quán bar tên Tử Viễn.