“Khoan....khoan đã, a...hưm...”
Triết Sâm chạm nhẹ vào phần đầu của cậu bé nhỏ ở dưới, xoa xoa một chút. Chiếc quần không chỗ cố định rơi xuống, để lộ phần chân thanh mảnh mà trắng trẻo như ngọc. Nhìn một cái chỉ muốn cắn muốn liếm láp cho đã thèm mới thôi.
“Đủ rồi....dừng lại, anh không ăn thì em ăn....ư~. Du Triết Sâm! Tôi nói anh dừng!”
Anh bị cậu nạt một hơi cảm thấy rất mất mát, gương mặt như cún con nhỏ đang không ngừng cầu xin chủ của mình chạm vào mà xoa xoa một vài cái.
Tử Lưu kéo quần lên, đẩy anh lên ghế, bực bội tháo tạp dề ra quăng lên bàn.
“Tử Lưu giận rồi sao?”
“Không giận”
Anh cảm thấy kì lạ quá, giống như bị mất đi một đồ vật quan trọng trong cuộc đời mình. Bàn tay to kia chạm vào tay cậu, đung đưa qua lại. Triết Sâm bây giờ lại có nhiêu suy nghĩ lắm. Anh sợ cậu vừa thấy bệnh sợ đám đông của mình có chuyển biến lớn liền bỏ anh đi mất. Bây giờ thì giận hờn một chút, sau đó thì bắt đầu đẩy anh ra thì sao?
“Anh xin lỗi mà”
Cậu ngồi lên ghế đối diện anh.
“Sao phải xin lỗi?”
“Làm việc em không thích”
Người trước mặt chính là người được nhân viên trong một công ty lớn kính trọng không dám làm phiền, không dám cất lời khi không được người này cho phép, vậy mà bây giờ lại ngồi trước mặt cậu, ngẩng đầu cầu xin như chú cún nhỏ, cảm giác có chút thích.
“Con người anh....aiss....sao lại đáng yêu thế”
Tử Lưu xoa đầu Triết Sâm như thú nuôi được sủng ái nhất. Có điều con thú này có hơi bạo dạn, nó nhào tới cắn vào môi chủ nó không thương tiếc, ngậm lấy một chút đau đó lần mò vào càng lúc càng sâu hơn. Đôi bàn tay khẽ chạm vào phần eo mềm mại, vuốt một đường dài từ đó xuống mông, bóp một hai cái.
..
Tử Lưu đến nhận bằng tốt nghiệp. Bệnh có chút chuyển biến tốt, cậu không còn cảm thấy buồn nôn nữa, ở trong đám đông ngày một thoải mái. Các hậu bối đến xin chụp ảnh, bắt tay rất đông, xem cậu có rất nhiều người ngưỡng mộ anh không biết phải bày ra cảm xúc gì.
Sau ngày hôm đó cậu mới bắt đầu cảm thấy cơ thể có chút không ổn, mặc dù tâm lí có chút tốt lên nhưng thể chất lại tuột xuống không phanh. Thỉnh thoảng còn nôn nửa rất nhiều, thường thì sẽ nôn khan, thở khò khè, thần sắc trên mặt càng ngày càng thiếu sức sống.
Triết Sâm lo lắm, có thử đưa cậu đến nơi này nơi kia chữa trị nhưng họ lại không có phát hiện gì, cậu hoàn toàn khỏe mạnh.
“Sao còn ngồi đấy? Trúng gió thì chết ngắt đó”
“Sao dễ chết vậy chứ anh trai”
Tử Lưu thấy anh lo lắng cho mình thái quá quá, Bản thân cảm thấy mình cũng không có gì nặng cho lắm, chỉ thỉnh thoảng buồn nôn, không ăn được đồ tanh nồng mà thôi. Anh đâu cần phải túc trực bên cạnh mãi. Công ty công việc phải xử lý mà.
“Ừm....ngày mai em về nhà mẹ”
“Em đi một mình sao? Không dẫn anh theo?”
“Anh theo làm gì?”
“Bệnh như vậy còn muốn đi đâu? Ở nhà”
Cậu cũng muốn để anh đến ra mắt ba mẹ lắm chứ, chỉ là ba mẹ của cậu không bình thường. Bản thân mắc chứng sợ đám đông đã bị đuổi, đằng này nói mình là đồng tính thì không biết phải thế nào, chắc là Lãng Dĩ Hạng một dao chém chết cậu mất.
Ngày hôm qua mẹ có gọi cậu một lần, nghe nói hội chứng kia của cậu có chuyển biến nên ba gọi về, không biết ông ta có ý tốt không, cả ngày hôm nay cậu chỉ cảm thấy có dự cảm không lành cho lắm.
“Em không phải con nít đâu, đi một chút cũng đâu chết được”
“Sao mà cái thằng nhóc này cứng đầu vậy không biết”
Triết Sâm cố cãi nhưng mà vốn cậu là người như vậy, quyết làm cái gì thì phải làm cho bằng được người khác không thể xen vào. Anh cũng không muốn đoi co với bệnh nhân. Chỉ đành chiều theo cậu.
“Ngày mai đi có chuyện thì phải gọi điện cho anh biết chưa hả?”
“Được rồi được rồi nè”
Thoáng chốc như vậy mà đã Trãi qua được gần một năm, ngày tháng này như mộng tưởng bước ra đời thực khiến cậu không đỡ nổi, lập tức bị cuốn theo không thể dứt ra được. Nhưng mà cuốn theo cũng tốt, có anh cuốn theo cùng lại càng tốt hơn.
...
Tử Lưu ngồi trên xe về lại thành phố cũ. Đứa con nít được ba mẹ nó dắt tay trên đường trông thật hạnh phúc, cậu đã bao lâu rồi không cảm nhận được tình yêu thương từ cậu mẹ cũng thấy có hơi ghen tị. Nhưng thôi, không sao dù gì thì cậu cũng có anh bạn trai ở bên cạnh yêu thương mình mà.
“Cho tối xuống ở đây là được rồi”
Xe dừng lại, cậu bước xuống một khúc cua nhiều ngã. Người đông nghẹt, tiếng nói cười hoà lẫn với tiếng chim hót, gió cào, tiếng nước êm ái từ đài phun nước. Không biết đã bao lâu từ khi cậu đứng ở đây. Không còn sợ hãi nữa.
Hoá ra cái mà người ta gọi là hội chứng lại dễ dàng chữa trị như vậy. Quả thật bệnh tâm lí thì phải chừa từ bên trong. Triết Sâm ngốc nghếch không những chữa lành bên trong cho cậu, còn kèm theo bán thân cho cậu nữa.
Haha quá lời