Trải qua một đêm say rượu đó, Phương Tình cũng không còn hứng thú ra ngoài dạo chơi nữa, không muốn về nhà nghe ba mẹ lải nhải, nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là ở nhà ông nội nghỉ hè.
Lúc trở lại thành phố N, Phương Tình bỗng nhiên có chút giật mình, trước kia luôn gọi điện cho An Lập Nhiên trước đến nhà ga đón cô, song năm nay, cũng chỉ có một mình một người bao lớn bao nhỏ quay về trường. Nếu đã quyết định buông tay, vẫn nên ít liên hệ mới tốt.
Phương Tình khẽ thở dài một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoá ra …ngần ấy năm, số lần An Lập Nhiên chủ động tìm tới cô thực sự ít ỏi đến đáng thương, một khi bản thân cô không còn bám dính lấy anh, thì những thân mật ngày xưa của bọn họ cũng chẳng còn.
Trong phòng ngủ tất nhiên chỉ có một mình cô chưa tới, vừa bỏ xuống ba lô, phải chống lại ba ánh mắt ác liệt. Phương Tình ngồi ở bên giường chớp mắt mấy cái, còn không có mở miệng, Hà Song Hỉ vì đại nghĩa phất tay cất lời:
“Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự nghiêm trị! Nói đi, điện thoại tắt hai tháng, biến mất lâu như vậy, làm gì?”
Phương Tình cười cười nịnh hót ba cô bạn cùng phòng, nói: “Là tớ sai, là tớ sai, tớ luôn luôn ở nhà ông nội, các cậu cũng biết, hoang vu hẻo lánh, không internet không tín hiệu, không có cách nào khác liên lạc với các bạn, các chị tha cho em đi!”
“Không được!” Tạ Xuân Hồng chớp chớp hàng mi dày đôi mắt xinh đẹp câu hồn “Dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy sao, lúc trước chúng ta không phải đã ra giao hẹn ‘ bất kể phát sinh chuyện gì, cũng không được tùy hứng biến mất không thông báo bình an cho nhau’, cậu biến mất hai tháng, hại chúng tôi lo lắng lâu như vậy, khiến chúng tớ mỗi ngày mỗi đêm đứng ngồi không yên, ăn không ngon, ngủ không yên, cậu phải bồi thường cho chúng tớ thế nào hả??”
Phương Tình cười “hì hì”, không có cách, mấy đại tỷ này cũng không dễ gì lừa cho qua được: “Xin lỗi mà, người ta biết sai lầm rồi, các chị bỏ qua cho em đi mà!”
Tiếng ‘hihi’ quả nhiên khiến cho ba thân thể mềm mại kia chấn động.
“Không buông tha cậu thì phải làm thế nào đây? Chúng tớ đương nhiên sẽ tha thứ cho cậu” Cố Mạch đặc biệt mềm mỏng cười cười, Phương Tình lập tức cảm thấy được trong lòng sợ hãi, quả nhiên, Cố tiểu thư bụng dạ đen tối nhẹ nhàng mở miệng nhả ngọc phun châu “Đều là bởi lo lắng cậu, luận văn của chúng tớ cũng chẳng có tâm tư mà viết, nên cậu lấy công chuộc tội đi!”
Phương Tình rơi lệ đầy mặt, xem chừng, một tháng tới đều phải ngâm mình ở thư viện rồi.
Phòng của Phương Tình có bốn người, đều là nữ sinh khoa Văn học, bốn cô gái phong cách khác nhau trong lúc ở ký túc xá không tránh khỏi có lúc lục đục với nhau, cùng nhau sinh hoạt chung ba năm, khiến cho tình cảm của các cô càng ngày càng sâu sắc. Các cô đều tin tưởng chắc chắn, tình nghĩa chị em là vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Tin tưởng từng cô đều có ý nghĩ đặc biệt như vậy tồn tai, các cô không phải cùng huyết thống, lại còn hơn chị em, các cô cùng trải thời thanh xuân tươi đẹp, các cô nói lảm nhảm với bạn, đem hết sức mình tổn hại bạn nhưng không cho phép người khác nói bạn không tốt nữa câu, ra sức bảo vệ bạn. Bạn thất tình, các cô sẽ không an ủi, nhưng vẫn ở bên cạnh bạn mắng chửi quở trách tên đó không tốt, bởi vì hắn đã làm hại người các cô yêu thương đau lòng… Các cô chính là như vậy để cho bạn nghĩ lại và cười với chị em của mình.
Khai giảng không tới hai ngày, Phương Tình bắt đầu cuộc sống bận rộn, thậm chí so với kỳ thi còn bận rộn hơn. Vốn đã qua năm tư không có chương trình học gì, nhưng Phương Tình phải giúp ba con yêu tinh kia viết luận văn, cả ngày ấm ức mà ở thư viện, còn phải chạy tới chạy lui liên hệ đơn vị thực tập, bận rộn sứt đầu mẻ trán, những buồn phiền vì tình cảm cũng gác lại.
Trái lại ba người kia, dưới con mắt của Phương Tình, cuộc sống “Heo chó không bằng”, bởi vì thật sự rất ba chấm..
Hà Song Hỉ tiếp tục sa vào thế giới của mình, suốt ngày chìm mình ở trên mạng xem phim cùng tranh ảnh cực phẩm, làm một con sói cao cấp. Song Hỉ chính là hủ nữ, không phải dạng hai mắt vô thần như đi vào cõi thần tiên rất hư vô, mà chính là con sói đói khát hai mắt xanh lè, đối với cô nàng hai mươi bốn giờ ngồi bên máy tính, những người khác sớm có thói quen không để ý.
Tạ Xuân Hồng là nữ sinh rất kỳ quái, vĩnh viễn chìm trong tình yêu cùng thất tình, luôn luôn hẹn hò cùng đang hẹn hò ở trên đường, luôn luôn là cô gái tươi đẹp, cười đến đúng mức, khóc cũng vừa đúng, một nhăn mày hay cười đều là nhiếp lòng người mê hoặc hồn phách. . . . . .cô gái như vậy, luôn tìm không thấy người đàn ông thích hợp, luôn ở thất tình, cũng không thèm để ý ngay lập tức đã bắt đầu rơi vào tình ái mới.
Phương Tình vẫn cảm thấy rằng cô ấy có chuyện chôn giấu, Cố Mạch nói cô ấy, trong lòng có ngôi mộ, mà người đó chưa chết
Cố Mạch luôn sắc bén như vậy, cái gì cũng nhìn rõ trong mắt, cô gái trí tuệ như vậy dịu dàng động lòng người, tất nhiên cũng vẫn độc thân, cô là người thành phố N, lại thà rằng ở ký túc xá cùng các cô bạn chứ không chịu về nhà. Gia đình Cố Mạch hẳn là không tệ, cô ấy lúc nào cũng là dáng vẻ không muốn nhiều lời. Trong ký túc xá xưng tụng nàng là lão đại, không vì cái gì khác, chỉ là vì bề ngoài thì dịu dàng nhưng bên trong là tâm hồn đen tối.
Hơn nửa tháng bận rộn làm luận văn cuối cùng toàn bộ cũng được giao ra, Phương Tình nhìn vào gương, bỗng nhiên phát hiện sắc mặt mình tái nhợt, hai mắt vô thần, không khỏi cõi lòng ai oán tan nát xoay người thở dài nói: “Các cậu gây sức ép khiến tớ rất thảm, phải đền bù cho tớ a!”
Xuân Hồng cười tủm tỉm mở miệng: “Được a, thấy cậu cũng vất vả lâu như vậy rồi, các bà chị đây góp tiền mời cậu tới căn tin ăn thoải mái!”
Phương Tình vừa nghe, càng thêm ai oán, đồ ăn ở căn tin? Đó không phải là ‘ăn khô uống loãng’ sao?
Vừa định tiếp tục ra sức tranh chút phúc lợi, điện thoại vang lên, Phương Tình tức giận trợn trắng liếc mắt nhìn các cô gái một cái, lấy điện thoại uể oải nói “A lô” một tiếng.
“Xin chào, xin hỏi là Phương Tình tiểu thư phải không?”
“Đúng vậy, xin hỏi ngài là?”
“Xin chào, tôi là nhân viên tạp chí “Tân Thượng”, chúng tôi đã xem qua lý lịch sơ lược của cô, cảm thấy rất tốt, cho nên gọi hỏi cô ngày mai có thời gian hay không đến văn phòng tạp chí phỏng vấn?”
“Có có, ngày mai nhất định tới đúng giờ!” Phương Tình cố gắng khống chế tâm tư của mình, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời.
Cúp điện thoại, Phương Tình đảo qua đám uể oải phía trước, nắm di động bắt đầu la hét chói tai, còn không kịp kêu xong, đã bị Cố Mạch ném gối tới đánh ngã.
Cũng chẳng thèm tức, Phương Tình cười tủm tỉm ôm gối, hưng trí bừng bừng nói: “Vừa rồi là tạp chí “Tân Thượng”, gọi tớ ngày mai đi phỏng vấn, a a a, rốt cục tớ cũng hoàn thành ướng vọng vào tạp chí làm việc a!”
“Hứ!” Song Hỉ chuyển ánh mắt từ máy tính qua gương mặt hồng hào của Phương Tình, trêu chọc nói: “Chỉ là phỏng vấn mà thôi, có được tuyển dụng hay không còn chưa biết, đừng vui mừng quá sớm thế!!”
“Hà Song Hỉ! cậu có thể nói lời tốt hơn dễ nghe hơn hay không? Hừ, cậu đỏ mặt là vì đang ghen tị! Tớ nhất định nắm lấy cơ hội này, đúng rồi, các cậu đã liên hệ nơi thực tập thế nào rồi ?”
Cố Mạch mắt loé loé sáng, vội vàng nói trước hai người kia: “Còn không biết đâu, chúng tớ xác định sẽ nói cho cậu!Nhưng, nếu là ngày mai cậu phỏng vấn qua, nhớ rõ phải ăn mừng nha!”
Phương Tình vỗ vỗ ngực: “Không thành vấn đề, đến lúc đó nhất định mời các cậu ăn bữa tiệc lớn!”
Sáng sớm ngày hôm sau, lục tung tìm ra rất nhiều quần áo, rốt cục chọn áo sơ mi ở giữa tay áo có thêu trang trí, phối với váy jean xanh đậm, vì biểu hiện là thành phần tri thức, còn đặc biệt chọn đôi giầy cao gót. Nhìn trong gương vén vén tóc, Phương Tình làm tư thế tất thắng, tràn đầy tự tin bước về phía khát vọng bấy lâu.
Văn phòng tạp chí cách trường học rất xa, Phương Tình tới rồi sau đó, trước sự chỉ dẫn cô tiếp tân đã tìm được vị phụ trách, là phụ nữ ba mươi tuổi, tóc ngắn chỉnh tề, dung mạo đẹp đẽ, nhìn thấy Phương Tình, cau nhíu mày, hỏi: “Vị này là?”
“Chị Trần, đây là Phương Tình tiểu thư hôm nay đến phỏng vấn.”
“Chị. . . . . .” Phương Tình vươn tay, chữ “chào” còn chưa kịp nói ra, đã bị cắt lời.
“Tới vừa lúc!” Chị Trần cầm một chồng giấy tờ để thẳng lên tay Phương Tình đang lễ phép vươn ra, “Hiện tại tôi muốn đưa tin mới này, cái này cần phải biên tập ngay, phụ trách hiệu đính lại với người viết bản thảo đi, cô trước tiên biên tập lại cái này, sau đó đưa đi in, trước bốn giờ chiều phải làm xong!!” Nói nhanh chóng xong cũng liền xoay người, sau đó giày cao gót “cạch cạch cạch” đi xa .
Phương Tình cầm một đống giấy chỉ biết há hốc mồm, này. . . . . . có tính là cô đã qua được phỏng vấn không?
“Phương tiểu thư, xin theo tôi tới đây, bên này là vị trí phụ trách biên tập, cô cứ ở nơi này làm xong nó trước, sau đó chờ chị Trần về sắp đặt lại sau”. Trước mặt vị tiểu thư cười tủm tỉm nói, “Tôi gọi là Maggie, có chuyện gì có thể tìm tôi.”
Phương Tình vội gật đầu: “Chị gọi em là Phương Tình thì tốt rồi, vừa mới vị Trần phải . . . . .”
“Chị ấy phó biên, chủ yếu phụ trách mảng kinh tế cùng xã hội, chị Trần luôn luôn mạnh mẽ vang dội, làm việc chung với nhau cô sẽ thấy chị ấy tốt lắm.” Maggie mỉm cười giới thiệu với Phương Tình từng ly từng tý.
“Tốt lắm, cô làm việc đi, có vấn đề gì cứ hỏi tôi!”
“Cám ơn chị!” Phương Tình hé ra tươi cười cảm kích.
Bởi vì ngành học là văn hoá Hán ngữ ngôn, Phương Tình làm việc rất thoải mái, đợi khi vùi đầu đem một xấp bản thảo so xong, cũng đã là ba giờ, sờ sờ bụng đói nghẹn, Phương Tình thỏa mãn thở dài, một ngày phong phú như vậy thực khiến cho con người ta cảm thấy thú vị a!
Đến khi bản thảo đưa đi in, chị Trần cũng đang về, Phương Tình vội vàng đón.
“Trần phó biên, công việc ngài giao cho tôi đã làm xong”
Chị Trần lúc này mới có thời gian đánh giá Phương Tình, cười cười nói: “Không cần khách khí như vậy, gọi tôi là chị Trần được rồi. Lý lịch của em chúng tôi đã xem qua, rất vừa lòng, hôm nay vốn là đã phiền, nếu công tác hoàn thành, lát nữa em có thể đi về trước. Qua ba tháng thực tập, nếu đôi bên hài lòng lẫn nhau, cam kết em sẽ vào nhân viên chính thức. Ba tháng này em chủ yếu làm quen môi trường ở tạp chí, cùng tính chất công việc của chúng ta, cho nên tạm thời không sắp xếp em vào riêng nghành nào, em cứ thay phiên từ khâu này qua khâu khác đi, đến lúc đó nhìn lại em sẽ thấy phương diện nào cũng có thể làm được sau đó so sánh rồi chúng ta bình tĩnh xem xét thấy thế nào?”
“Dạ, tất cả đều theo chị Trần sắp xếp” Phương Tình trong lòng vô cùng hưng phấn, không nghĩ tới ở tạp chí này lại tiến bộ như vậy, không có trực tiếp đưa người sắp xếp vào chuyên nghành, như vậy tài nguyên-nhân tài tốt nhất lợi dụng, đối với hai bên đều có lợi.
“Tốt lắm, Tiểu Lưu, câu đưa cô ấy xuống phòng nhân sự làm thủ tục. Sáng mai đúng giờ đến đi làm, hôm nay cứ như vậy, có thể tan tầm !”
Đi ra khỏi cửa văn phòng tạp chí, Phương Tình thật sâu thở ra một hơi, một kỳ nghỉ hè uể oải không phấn chấn cùng buồn bực không vui đều tiêu tán, lúc đi trên đường vô cùng thoải mái, Phương Tình nhận được điện thoại của An Lập Nhiên.
“A lô, anh Lập Nhiên!” Phương Tình giọng điệu bình tĩnh mở miệng.
“A, con bé này, làm sao lâu như vậy không gọi cho anh? Quay về cũng không nói anh đi đón!!”
“Em nghỉ hè đi du lịch, sau đó chỉ ở nhà ông nội, di động vẫn không có tín hiệu cho nên không liên lạc với anh. Trong khoảng thời gian này lại bận rộn tìm nơi thực tập, cho nên. . . . . . thật ngại quá anh Lập Nhiên.”
“Không có việc gì, sao lại bỗng nhiên khách khí như vậy, có thời gian rảnh anh mời em ăn cơm!” An Lập Nhiên trầm mặc trong chốc lát, tận lực giữ giọng điệu thoải mái mà nói chuyện.
“Được, em không quấy rầy anh nữa, tạm biệt!”
Cắt đứt điện thoại, Phương Tình lần đầu tiên có một cảm giác như trút được gánh nặng, vẫn lo lắng mình không khống chế được cảm xúc, hiện nay xem ra, cũng không khó khăn như vậy .
An Lập Nhiên nhìn điện thoại thở dài, một người ngồi ở trong văn phòng trầm mặc thật lâu sau.