Tay nghề nấu ăn của Song Hỉ hoàn toàn khác biệt với Phương Tình. Phương Tình thích làm món ăn phải đẹp, hơn nữa hương vị cùng màu sắc phải vẹn toàn, mà Song Hỉ, chỉ cần có thể nấu nguyên liệu chín, mùi vị cùng bày trí không yêu cầu nhiều lắm.
Lo lắng Lưu Hiệp còn đang ốm, món ăn Song Hỉ làm vô cùng nhẹ.
Lưu Hiệp như một đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn chờ, nhìn bóng dáng bận rộn của Song Hỉ, đầu mũi là mùi thơm thức ăn, khói lượn lờ giữa sườn mặt Song Hỉ cũng thấy rất ấm áp.
“Được rồi, có thể ăn!”
Song Hỉ bài trí chén đũa, hai món dưa cải, còn có một nồi cháo trắng.
“Trước tiên ăn chút cháo đi, anh sinh bệnh, hơn nữa một thời gian dài chưa ăn thứ gì, ăn chút cháo làm ấm bao tử.” Song Hỉ múc một chén cháo đặt trước mặt hắn.
Lưu Hiệp cách một tầng hơi nóng bay lên từ thức ăn, lặng lẽ nhìn cô, hoa đào trong mắt do hơi bốc lên càng thêm lấp lánh, đồng tử đen láy xoay chuyển.
Song Hỉ bị cái gì đặc biệt trong đồng tử hắn hơi chấn động, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc cứ nhìn hắn đối diện như vậy, trong phòng ăn nhỏ có chút không khí mờ ám.
“Anh…. anh mau ăn đi!” Song Hỉ rốt cục nhận thấy không khí rất quỷ dị, dùng chiếc đũa gõ gõ chén, thấp giọng nói.
Lưu Hiệp cầm lấy muỗng múc một ngụm cháo, cháo rất mềm, vừa vào miệng đã tan ra, trong dạ dày có cảm giác ấm cùng thoả mãn, cảm giác này nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân.
“Ngon lắm!” Lưu Hiệp miệng khen ngợi đầy ý mơ hồ.
Đôi mắt to của Song Hỉ cong thành vầng trăng khuyết, rốt cục hiểu được vì sao rất nhiều người đều nói nhìn thấy người mình thích ăn cơm do chính tay mình nấu là hạnh phúc lớn lao cỡ nào.
Song Hỉ ngẩn người, thích. . . . . . cô thích Lưu Hiệp sao?
Cùng nhau ăn cơm, mỗi người một tâm tư cuối cùng cũng ăn xong rồi.
Lưu Hiệp thấy Song Hỉ chủ động đứng lên thu dọn chén đũa, sờ sờ cái chén còn trong tay mình, đã không còn nóng.
Con mắt vòng vo chuyển, Lưu Hiệp lập tức đứng dậy: “Tôi tới, để tôi làm. . . . .” Nói xong liền bưng cái chén kia lên, đi theo phía sau Song Hỉ.
Song Hỉ mới vừa đưa tay bỏ mọi thứ vào trong bồn rửa, một thân Lưu Hiệp “rất không cẩn thận” đụng phải, vô cùng khéo làm chén cháo trong tay hắn đang bưng toàn bộ đổ lên quần áo cô nàng.
“Ối, xin lỗi!” Lưu Hiệp vẻ mặt “áy náy” lau quần áo giúp cô, “Tôi lau giúp em . . . . .”
Song Hỉ vội vàng xua tay: “Không sao, em làm được rồi!”
Thời gian lâu nên cháo cũng hơi sệt khô lại, cho nên gạo cũng nở hết, rất sệt, Song Hỉ sấp nước lau nhưng vẫn không sạch sẽ, vừa hay hôm nay cô mặc là một bộ quần áo công sở màu đen, hơi dính một chút nhưng có thể nhìn thấy rõ một bệt màu trắng vô cùng ấn tượng.
“Trước em đừng đi, tôi mua giúp em một bộ, rất nhanh đưa tới, sau đó em thay đổi quần áo rồi đi!” Lưu Hiệp làm bộ buồn rầu suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra.
Song Hỉ nghiêng đầu cẩn thận nghĩ, dường như cũng chỉ có thể là như vậy, liền gật đầu đồng ý.
Lưu Hiệp thật vui vẻ: “Đi đi, thư phòng tôi có máy tính, em xem em muốn mua kiểu dáng nào?”
Chỉ có chọn lựa một cái này cũng tới sẩm tối.
Trong khi mỗi lần Song Hỉ nói bộ này, Lưu Hiệp liền lắc đầu, chọn ba lấy bốn các loại khuyết điểm liệt ra, rốt cục khi Song Hỉ sắp điên mất mới cố chọn lấy một bộ.
Song Hỉ rất phát điên, chỉ có một bộ quần áo có thể chọn cả buổi! Sớm biết thế đem quần áo giặt luôn cho rồi, đoán chừng lúc này có thể mặc rồi.
Cơm chiều Song Hỉ nấu hai tô mì, vội vàng ăn xong lại bị Lưu Hiệp kéo vào thư phòng.
“Song Hỉ, chúng ta chơi game đi!” Lưu Hiệp lại lấy ra một notebook đặt ở trên bàn, cùng sóng vai ngồi cùng cô, hăng hái bừng bừng địa khởi động máy.
“Không chơi, em không thích chơi game”
Lưu Hiệp cau mày, Phương Tình nói Song Hỉ thích nghiên cứu vấn đề 0 cùng 1, chẳng lẽ game đối với cô là trò ấu trĩ, cô nàng này có vẻ rất giỏi về vấn đề lập trình máy tính? Lưu Hiệp nhớ tới hacker hùng mạnh trong truyền thuyết, trong lòng nảy sinh ra chút ngưỡng mộ với Song Hỉ. Quả nhiên, con người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài!
“Chúng ta vậy làm chút chuyện nghiêm túc” Lưu Hiệp động tay vào mấy biểu tượng, màn hình máy tính liền thay đổi thành mật mã, đây là hắn đau khổ nghiên cứu máy tính trong khoảng thời gian này, miễn cưỡng mới tăng lên chút kiến thức về máy tính; có trời mới biết hắn đối với mấy thứ về máy tính chán ghét số liệu cùng ngôn ngữ của nó cỡ nào.
Song Hỉ lên tiếng kháng nghị rất nhỏ: “Trời tối rồi, em phải đi.”
Lưu Hiệp vô tình nói: “Không sao, còn sớm! hơn nữa. . . . . .quần áo không phải còn không đưa tới sao?”
Song Hỉ bất đắc dĩ, đành phải nhẫn nại nghe Lưu Hiệp thao thao bất tuyệt chỉ trỏ màn hình nhìn chả hiểu gì.
Nửa tiếng trôi qua, một tiếng trôi qua, lại hai tiếng trôi qua . . . . .
Song Hỉ rất dè dặt đánh ngáp vô số lần thực sự chịu không nổi hỏi: “Quần áo làm sao còn chưa giao đến?”
Lưu Hiệp đang liếng thoắng đột nhiên bị cắt ngang, trong lòng cũng rất đắc ý, đương nhiên không thể nhanh như vậy giao hàng tới cửa nha, hắn rất cố ý nhấn mạnh chủ cửa hàng nhất định phải là ngày mai đưa tới.
“Ồ, cửa hàng người đó bán rất đắt, dám chắc mang nhanh tới nhưng cũng chậm hơn so với cửa hàng bình thường a!”
Song Hỉ bĩu môi, mày nhăn thật sâu, Lưu Hiệp nhéo mũi cô: “Được rồi, được rồi, chúng ta chơi thêm lúc nữa?”
Song Hỉ xoa xoa cái mũi, nhỏ giọng than thở : “Làm gì mà động tay động chân a . . . . .”
Lưu Hiệp cười tủm tỉm nhìn cô: “Khát không? Tôi lấy nước cho em?”
Song Hỉ lắc đầu, trong tủ lạnh của hắn ngoài trừ rượu thì còn có cái gì chứ? Cô cũng không muốn cô nam quả nữ ở chung một phòng lại uống rượu!
Cô nam quả nữ. . . . . . ở chung một phòng?
Người nào đó “hậu tri hậu giác” lúc này mới phát hiện bản thân mình cùng hắn rất mờ ám khi cùng hắn sánh vai ngồi cùng nhau.
Song Hỉ bật dậy đứng lên, nhất thời không chú ý, đầu gối đụng vào ghế dựa Lưu Hiệp, ngay tức khắc đau đến mức co cụp eo lại.
Lưu Hiệp luống cuống, vội vàng đứng lên đỡ cô, kết quả không biết đụng phải phím nào, máy tính bắt đầu vang lên tiếng chói tai.
Phòng yên tĩnh bỗng hỗn loạn.
Song Hỉ nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn Lưu Hiệp, Lưu Hiệp hơi sức đâu mà quan tâm tới máy tính, đỡ cô ngồi xuống, bàn tay to sờ lên đầu gối cô nhẹ nhàng xoa, vừa xoa vừa đau lòng muốn chết, vừa rồi “bịch” một tiếng, khẳng định đau lắm.
“Thế nào? Tốt hơn chưa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn Song Hỉ hồng hồng, độ ấm từ lòng bàn tay Lưu Hiệp từ đầu gối nhanh chóng lan tràn ra toàn thân, bàn tay to ôn hoà hiền hậu chậm rãi vuốt ve chân cô, Song Hỉ cảm thấy không đau , nhưng mà. . . . . . giống như có chút…. tê dại. . . . .
Lưu Hiệp một chân quỳ trên mặt đất, cẩn thận cuốn ống quần cô lên, cẳng chân nhỏ nhắn dần dần lộ ra, dưới ngọn đèn trơn bóng trong suốt, đầu gối có hồng chút, làm bật làn da trắng nõn, ngay tức khắc khiến cho Lưu Hiệp nổi lên ý ‘được voi đòi tiên’
Lưu Hiệp một tay nắm cẳng chân nhỏ trắng, lòng bàn tay chậm rãi xoa đầu gối của cô, rất có tình, rất có sắc.
Nhưng, Song Hỉ nhà chúng ta tuy rằng đọc nhiều kích thích. Động tình chỉ là vụn nhỏ, nhưng mà cô xem chỉ là boy x boy, hơn nữa phần lớn là bắt đầu thì điên cuồng lao tới xé thẳng quần áo…. cho nên Lưu Hiệp khiêu khích, cô không để vào trong mắt..
“Anh làm vậy khiến em có chút ngứa!”
Lưu Hiệp cứng lại, trán đầy vệt đen ngẩng đầu lên, Song Hỉ vẻ mặt vô tội, đôi mắt thật to thuần khiết nhìn hắn, ngay tức khắc hắn thấy mình nghiệp chướng thật nặng nề.
Vừa mới rồi hắn còn có chút kìm lòng không đặng, đang nghĩ cúi đầu hôn, may mắn không có, bằng không cô nàng có thể sẽ nói “Không rách da không cần nước miếng tiêu độc”, thật sự là phá hỏng không khí!
Lưu Hiệp buông chân cô: “Không đau ?”
“Ừ.”
Song Hỉ cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, lúng ta lúng túng không biết nên nói cái gì vào lúc này cho không khí đừng quỷ dị như vậy.
“A, đúng rồi, bản ghi chép của anh . . . .” Vừa rồi vang lớn như vậy, bây giờ đã không còn tiếng kêu.
Lưu Hiệp lúc này mới xoay người sang chỗ khác chơi với máy tính.
Sau một lúc lâu, ở vô số lần thử nghiệm lặp đi lặp lại đều thất bại, Lưu Hiệp buồn bực xoay sang: “Này, em tới xem xem, mở máy không được rồi!”
Song Hỉ kinh ngạc, nhưng vẫn vươn tới chọt chọt khởi động máy tính, màn hình vẫn đen sì như cũ.
Song Hỉ lắc đầu: “Em không biết. . . . . .”
Cái này đổi lại khiến Lưu Hiệp kinh ngạc : “Em không biết?”
Song Hỉ gật đầu, không rành máy tính thì làm sao? Chẳng lẽ hắn là đại thần? Sau đó khinh bỉ coi cô như vịt.
Song Hỉ mất hứng : “Không biết thì sao? Anh cho là mỗi người đều giống anh thích máy tính sao, hèn chi sắc mặt tái nhợt.. .”
Song Hỉ vội vàng câm miệng, cô nhìn thấy mặt Lưu Hiệp nhanh chóng biến thành đen !
“Nói vậy… em không thích này đó ?”
Song Hỉ ra sức gật gật đầu: “Ngoài trừ nhân dân tệ, em vừa nhìn thấy con số đã đau đầu.”
Lưu Hiệp khó hiểu : “Vậy vì sao Phương Tình nói cho tôi biết em thích nghiên cứu vấn đề về 0 và 1? Chẳng lẽ cô nàng gạt tôi?” giọng điệu Lưu Hiệp bắt đầu không tốt.
Song Hỉ sửng sốt, lập tức nằm bò ra bàn cười ha hả
“Ha ha. . . . . . 0 cùng 1. . . . . . Ha ha. . . . . . em quả thực . . . Thích. . . . . .”
Lưu Hiệp càng thêm hoang mang .
Song Hỉ rất cố gắng nhịn cười, còn tận lực nghiêm trang nói: “Em chẳng những thích loại trừu tượng 0 cùng 1gì đó, em còn thích hình ảnh tỉ mỉ về dưa chuột và hoa cúc. . . . . .”
Lưu Hiệp tuy rằng không rõ ràng ý cô nói là ý gì, những nghe cô nói thích hoa cúc, lập tức rất vui vẻ hỏi: “Vậy em thích bó hoa ngày đó tôi tặng??”
Song Hỉ nghĩ đến hàm nghĩa loài hoa kia, rất không có tiền đồ lại thẹn thùng, cúi đầu bắt đầu chọt chọt ngón tay.
Lưu Hiệp cũng không chịu buông tha cô, vẫn truy hỏi không ngừng.
Song Hỉ rốt cục im lặng không được, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn hắn: “Lưu Hiệp, em rất ngốc, chơi không nổi trò ‘phong hoa tuyết nguyệt’ của anh.”
Lưu Hiệp cũng trầm mặc, không rên một tiếng nhìn cô.
Song Hỉ ngồi không yên, đứng lên ngập ngừng nói: “Trời tối rồi… em.. người khác cũng không mang quần áo tới… em về trước!”
Còn không có bước ra thư phòng, Lưu Hiệp liền mở miệng .
“Em cho rằng đó là như vậy sao??”
Song Hỉ quay đầu lại: “Cái gì?”
“Em cảm thấy rằng tôi chỉ là cùng em chơi một trò tình yêu thôi sao??” giọng nói Lưu Hiệp nghe không rõ cảm xúc, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, một đôi hoa đào trong mắt thậm chí lóe ra sắc lạnh trước nay chưa có.
“Không phải sao?” Song Hỉ không dám nhìn hắn, không dám trừng mắt “Anh còn có nhiều phụ nữ như vậy…”
Lưu Hiệp thở dài thật sâu: “Việc này cũng không quan trọng, tôi chỉ quan tâm mình em!”
Song Hỉ cười khổ, Lưu Hiệp cho tới bây giờ không nghĩ tới cô một cô gái đơn thuần vô ưu vô lo lại có nét măt như vậy
“Em ngốc, nhưng không tới mức không có đầu óc! Lưu Hiệp, em từng nghe người khác nói, nếu là một người đàn ông thực sự để ý một cô gái, vậy hắn nhất định xử lý sạch sẽ quá khứ của mình, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ của mình gặp phải người phụ nữ mình từng yêu thương tìm tới tận cửa, khiến cho người mình yêu thương bối rối cùng đau lòng”
Nếu là thật sự yêu, thực sự quan tâm, nhưng vậy anh sẽ không nỡ nhẫn tâm nhìn thấy tôi thấp thỏm loa âu, anh lại làm sao để cho người phụ nữ khác ngang nhiên xuất hiện, khiến cho tôi cảm thấy bản thân mình thật tầm thường?
Lưu Hiệp không biết khi nào đã đi tới trước mặt Song Hỉ, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nhìn vào mắt cô, vẻ mặt đầy áy náy cùng xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, tôi không biết. . . . . . Song Hỉ, tôi thừa nhận tôi có rất nhiều quá khứ, nhưng từ khi gặp em, tôi thật sự sửa, tôi cố gắng làm người đàn ông tốt, tôi không hề cùng người con gái khác dây dưa không rõ… . . . Song Hỉ, tôi chỉ muốn cùng em dây dưa không rõ!”
“Về phần Đan Đan. . . . . . anh cùng cô ấy đã biết từ lâu, nhà cô ấy cùng nhà anh có quan hệ thân từ lâu, cho nên cô ấy cùng mẹ anh rất thân thiết, đối với anh cho tới bây giờ chưa từng thích cô nàng, anh thích chính là em!”