Vạn Kiếp Yêu Em: Tổng Tài, Xin Đừng Lừa Em!

Chương 76: Vạn kiếp yêu Em: Tổng tài, xin đừng lừa em!



An Tịnh Nhã nói xong xoay người một đường đi thẳng ra ngoài trở lại văn phòng. Giang Minh Triết nhìn biểu cảm tức giận của An Tịnh Nhã, cũng không làm phiền xin phép ra ngoài.

An Tịnh Nhã chống tay ở trên bàn, đọc sơ qua mấy kịch bản mà Đông Phương Trúc đưa, còn xem qua các hợp đồng đại diện cho nhãn hiệu nhỏ, hợp đồng quảng cáo điện thoại, mỹ phẩm.... Liếc mắt nhìn đã đến giờ ăn trưa, An Tịnh Nhã suy nghĩ một chút liền gọi Giang Minh Triết vào.

"Chúng ta qua tập đoàn Cao thị, tôi muốn mời Cao tổng của chúng ta một bữa trưa."

Thời gian này bận rộn, An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành thời gian gặp mặt nhau rất ít, nhiều hôm cùng ăn bữa tối, nhưng cũng có hôm Cao Minh Thành đi bàn công việc về muộn.

Xe của An Tịnh Nhã vừa dừng trước tập đoàn Cao thị. Giang Minh Triết xuống trước mở cửa xe. An Tịnh Nhã cầm theo túi xách, giày cao gót đặt nhẹ xuống nền gạch, từng bước nhẹ nhàng bước vào.

An Tịnh Nhã bước vào trong, khí thế quả thật không nhỏ. Cô hiện tại cũng không còn phải là phế vật của An gia bị người ta khinh bỉ ngày nào nữa. An Tịnh Nhã của hiện tại, tổng tài phu nhân Cao thị dưới một mà trên vạn. Trên người cô lúc này, khí thế quyền lực, trong tay còn có tiền, có ai dám ở trước mặt cô nhướng mày khinh thường nữa.

Rất nhiều nhân viên đi lại ở sảnh tiếp đón của tập đoàn Cao thị, nhìn thấy An Tịnh Nhã đi vào, đằng sau là Giang Minh Triết, lập tức vội vàng chạy vội đến cúi người chào.

An Tịnh Nhã đơn giản đưa mắt nhìn, gật nhẹ đầu đáp lại, sau đó dùng thang máy chuyên dụng của Cao Minh Thành đi lên.

Phòng thư ký nhận được tin từ phòng tiếp tân, cũng vội vàng đi hết ra ngoài, ở tại cửa thang máy chào An Tịnh Nhã.

"Phu nhân." Tất cả đồng thanh nói, cúi đầu kính trọng.

An Tịnh Nhã cười nhẹ một tiếng, "Không cần lễ nghi như vậy. Cao tổng, anh ấy ở trong phòng làm việc à?"

Một thư ký nữ nhẹ nhàng đáp lại, "Cao tổng có một hợp đồng cần ký, đang ở phòng họp."

An Tịnh Nhã gật nhẹ đầu, nói bản thân ở tại phòng làm việc đợi anh cũng được, không cần vào báo làm phiền.

An Tịnh Nhã ngồi trong căn phòng làm việc của Cao Minh Thành, chẹp miệng đánh giá.

Phòng làm việc cũng to như vậy. An Tịnh Nhã bước tới bàn làm việc, cầm một tấm ảnh lên. Đây là ảnh gia đình anh, một nhà ba người, hình như chụp lâu rồi. Vì Cao Minh Thành trong bức ảnh, so với Cao Minh Thành hiện tại, chẹp, không giống. Liếc nhìn bên kia còn có tấm ảnh nhỏ, An Tịnh Nhã đưa tay xoay lại nhìn xem.

Thế mà lại là ảnh của cô. Còn là ảnh mặc váy cưới ở hôn lễ. Bộ lễ phục đỏ, hoa mẫu đơn đỏ, khăn voan đỏ ở đằng sau khẽ bay lên, được chụp lại, phông nền đằng sau là phông nền trắng, được trang trí hoa với đủ loại màu sắc.

An Tịnh Nhã vuốt nhẹ tấm ảnh, hơi cười.

Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Cao Minh Thành vừa ký xong một hop đồng đi vào. Mắt nhìn thấy An Tịnh Nhã đứng ở kia, có chút kinh ngạc.

"Tiểu Nhã!!?" Bước chân cứ như vậy vội vàng đi đến bên cạnh.

An Tịnh Nhã đặt nhẹ bức ảnh về chỗ cũ, quay người lại mỉm cười.

"Bàn xong chuyện rồi sao?"



"Ừ. Là hợp tác hôm trước có nói với em, là hợp tác với Âu Dương thị, lập nên một thương hiệu đá quý."

An Tịnh Nhã ôm lấy cánh tay anh, "Vậy thương hiệu đá quý của các anh tên gì?"

"Ừm. Red Peony."

An Tịnh Nhã ngạc nhiên: "Sao lại là hoa mẫu đơn đỏ."

"Lần hợp tác này, Cao thị góp nhiều vốn hơn, vì vậy được toàn quyền đặt tên thương hiệu. Hôm trước anh vừa lấy được ảnh cưới của em hôm ở hôn lễ, nhìn thấy em trong bó hoa mẫu đơn rất sang trọng, rất quý phái, lại tao nhã thanh thuần. Vì vậy quyết định lấy tên Red Peony. Hơn nữa, mẫu đơn đỏ còn có ý nghĩa khác." Cao Minh Thành đơn giản giải thích, sau đó ghé sát xuống bên tai An Tịnh Nhã, "Mẫu đơn đỏ là tượng trưng cho lòng chung thủy sắt son, một cuộc sống vẹn tròn hạnh phúc. Anh chính là hy vọng, hai chúng ta đời đời kiếp kiếp đều có thể sống hạnh phúc bên nhau, chung thủy một lòng với đối phương. Chính là muốn nói, yêu em rất nhiều."

An Tịnh Nhã mỉm cười, mặt có chút phiếm đỏ, đưa tay lên tát nhẹ má Cao Minh Thành một cái, "Cái miệng này, thật dẻo nha."

"Anh nói thật mà." Cao Minh Thành cười một tiếng đem An Tịnh Nhã ôm chặt vào trong lòng.

Gương mặt An Tịnh Nhã ở sau lưng Cao Minh Thành lúc này có chút ngưng trọng, trong đầu vang lên câu nói.

"Chúng ta, đời đời kiếp kiếp đều có thể sống hạnh phúc bên nhau, chung thủy một lòng với đối phương."

Đời đời, kiếp kiếp.....

Chung thủy một lòng....

Sao nghe lại đau đến như vậy, trái tim bất tri bất giác mà quặn thắt lại.

Có phải anh lừa em không, lời chỉ là nói suông, vốn không bao giờ có chuyện đời đời kiếp kiếp vẫn sẽ yêu, vốn chẳng có sự chung thủy, nếu không, sao em có thể đau như vậy.

Anh, một tổng tài cao cao tại thượng nói: Vạn kiếp vẫn sẽ yêu em.

Như thế nào là "Vạn kiếp"?

Em chỉ trả lời: Tổng tài, xin đừng lừa em.

Chúng ta, ở bên nhau bao lâu, sao có thể giống như những người khác, yêu đến khắc cốt ghi tâm được.

Cao Minh Thành lại đại khái nói thêm, "Hoa Mẫu Đơn – loài hoa được mệnh danh là vua của các loài hoa, là biểu tượng của sự giàu sang, phú quý. Thương hiệu đá quý là thương hiệu trang sức, không thể không nói là giành cho giới thượng lưu. Hoa mẫu đơn lại phù hợp, vì vậy mới có tên Red Peony."

An Tịnh Nhã mỉm cười gật đầu.

"Quên mất, hôm nay mời anh đi ăn trưa."



Sau khi ăn trưa xong, Cao Minh Thành đưa An Tịnh Nhã về Peony. An Tịnh Nhã lúc xuống xe bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, cúi người ở bên cánh cửa được hạ xuống, "Minh Thành, anh ngày mai có bận việc gì quan trọng không? Ngày mai ở trường Lộ Khiết có buổi hội biểu diễn các thiết kế, em tính đến đó sớm."

Cao Minh Thành đại khái nhớ lại ở bữa ăn hôm trước Lộ Khiết có nói, gật đầu cười, "Ngày mai có cuộc họp. Em cứ đến đó trước, anh xong việc liền đến ngay."

An Tịnh Nhã gật đầu, đứng thẳng người dậy vẫy tay với Cao Minh Thành.

Nhìn chiếc xe rời đi, Giang Minh Triết đi đến cạnh An Tịnh Nhã.

"Phu nhân, Hàm tiểu thư từ sau giờ nghỉ trưa đã ở phòng đợi cô."

An Tịnh Nhã liếc mắt, ừ một tiếng cất bước đi vào.

Nhìn thấy An Tịnh Nhã bước vào, Hàm Hoạ Y có chút kích động từ trên ghế đứng dậy. An Tịnh Nhã mắt không nhìn người, bình thản đi đến ghế làm việc của mình, ngồi xuống.

"Suy nghĩ nhanh vậy sao?"

"Tôi muốn phát hành album." Hàm Hoạ Y ngữ khí có chút nóng vội nói.

"Không phải cô muốn là được." An Tịnh Nhã cao giọng nhướng mày nói, "Cô căn bản hát không nhấn nhá gì, hơn nữa còn lên nốt cao xuống nốt thấp không đúng, nghe thật sự là rất ... không thể nghe được."

"Tôi có thể cố gắng."

An Tịnh Nhã nhìn nét mặt có chút khẩn khoản của Hàm Hoạ Y, bỗng nhiên bật cười.

Hàm Hoạ Y nóng nảy, "Cô cười cái gì? Ai cho cô cười? Cô cười khinh thường tôi đúng không?"

"Đại tiểu thư à..." An Tịnh Nhã không nhịn được cười, "Tôi nói này, cô từ nhỏ ăn cơm bằng thìa vàng, được người người chăm sóc chiều chuộng ca tụng, lớn lên liền nghĩ tất cả đều phải chiều theo ý cô, coi cô như bà cô tổ mà cung phụng. Nhưng không phải ai cũng sống trong nhung lụa mà lớn lên giống như cô. Ngược lại ở cái xã hội này, cô hiện tại có tiền, nhưng nếu ngày mai Hàm gia thất thế thì sao, cô định dựa vào cái gì để sống. Cô ngược lại không cố gắng, không ai có thể cứu nổi cô cả."

Vẻ mặt Hàm Hoạ Y xoắn xuýt, qua thật là bị lời của An Tịnh Nhã dọa rồi, tuy vậy theo bản năng, vẫn phải cãi lại, "Nếu Hàm gia quả thật thất thế, anh Minh Thành nhất định sẽ giúp."

"Giúp? Cô nghĩ một câu giúp là được à. Nếu là Hàm gia phạm tội trốn thuế, liên quan đến vấn đề pháp lý hình sự. Ai cứu? Cho dù là Cao lão gia ra mặt, Hàm gia của cô cũng không thoát được." An Tịnh Nhã rút một tài liệu ở trên đưa đến trước mặt Hàm Hoạ Y, "Cô nếu thật sự không hiểu, dù miệng nói cố gắng, cô hẳn cũng sẽ không làm được. Đây là tư liệu về một chương thực tế, nếu cô muốn thay đổi, vậy kêu quản lý đăng ký. Sau khi trở về tự cô sẽ biết phải làm gì. Tôi đến lúc đó cũng không rành rỗi mà ngăn cản bản album mà cô muốn phát hành."

Hàm Hoạ Y lập tức cao hứng, "Đây là lời cô nói, không được nuốt lời."

"Cô đừng nghĩ chương trình này đơn giản, đến lúc đó rồi nói tiếp đi."

Hàm Hoạ Y hừ một tiếng khinh thường, ưỡn ngực hiên ngang đi ra ngoài, chỉ là chưa ra đến cửa kia nghe người ở trong tiếp tục nói.

"Hàm Hoạ Y, cô là đại tiểu của Hàm gia cao quý, tự bản thân cô biết có bao nhiêu người muốn lấy cô làm vợ. Với bản tính tiêu thư kiêu ngạo như cô, tôi không tin cô vẫn cố chấp một Cao Minh Thành đã có vợ. Làm vậy có đáng hay không, tự bản thân cô suy nghĩ."

Hàm Hoạ Y giậm chân một cái biểu thị tức giận quay người rời đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv