Phòng họp vốn còn đang xôn xao, ồn ào, nhưng ngay lúc An Tịnh Nhã đi vào lại im lặng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Không phải e sợ hay gì, mà đơn giản ai cũng bất ngờ trước dáng vẻ của An Tịnh Nhã. Vốn biết Cao tổng phu nhân tuổi mới hai mốt, nhưng giờ gặp rồi mới thấy, có phải là trẻ quá rồi không.
Có một số người bản tính đàn ông quá cao, nhìn thấy An Tịnh Nhã cả người thon thả trẻ trung lại xinh đẹp, nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt chăm chăm nhìn vào. Với thân hình này, An Tịnh Nhã nếu bước vào giới giải trí, chắc chắn rằng chỉ trong một thời gian ngắn liền có thể nổi hơn cả An Hi Văn của hiện tại.
An Tịnh Nhã đưa mắt đánh giá từng người, có người nghiêm túc tức giận tỏ ý không hài lòng, có người lại lộ rõ bản chất con sói, đôi mắt háo sắc lộ rõ trên mặt.
"Các vị...."
An Tịnh Nhã đứng trước bàn họp, hướng tất cả cổ đông nở nụ cười lịch sử xã giao, cúi đầu chào, nói:
"Các vị, có thể các vị đã biết tôi là ai. Nhưng dù sao hôm nay cũng là tôi đến chào hỏi mọi người, tôi cũng xin được giới thiệu lại. Tôi tên An Tịnh Nhã. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là người tiếp quản giải trí Peony."
Có một vị cổ đông ngồi ngay đầu bàn họp đập mặt tay xuống bàn, liếc đôi mắt đầy vết chân chim sắc như dao của mình nhìn An Tịnh Nhã.
"Cô là vợ của Cao tổng, trên danh nghĩa chúng tôi đều sẽ tôn trọng cô. Nhưng việc này chúng tôi đều không thể chấp nhận được."
"Tôi hiểu." An Tịnh Nhã xoay ghế một vòng ngồi xuống, hai tay ở trên mặt bàn gõ nhẹ từng tiếng, đưa mắt nhìn từng người, nói:
"Tôi còn có việc bận, mọi người cũng còn công việc của mình nên tôi sẽ nói ngắn gọn trong cuộc họp chào hỏi này. Tôi biết suy nghĩ của các vị, cũng đồng tình với sự phản đối của các vị. Tôi thừa nhận, bản thân có tấm bằng tốt, nhưng không có kinh nghiệm, thêm nữa là tuổi còn trẻ. Một mình tôi tiếp quản giải trí Peony đương nhiên là không thể, vậy nên rất cần sự quan tâm và giúp đỡ của các vị ngồi đây."
"Như cô đã nói. Peony là công ty giải trí hàng đầu, bây giờ giao cho một người mới ngoài hai mươi tuổi tiếp quản, Cao tổng có phải là không coi trọng chúng tôi, không coi trọng sự lỗ lực và cống hiến của chúng tôi vào Peony trong suốt thời gian qua không."
Những người còn lại nghe xong đều gật gù đồng tình nói "phải đó." An Tịnh Nhã ngược lại vẫn rất bình tĩnh, cô hướng mắt nhìn đến người vừa lên tiếng, cũng chính là người ngồi ngay vị trí đầu của bàn họp bên tay trái cô.
"Ông là giám đốc Khang Dụ, tổng giám đốc cũ của Peony có phải không. Minh Thành anh ấy đã nhắc về ông rất nhiều khi nói chuyện với tôi, anh ấy còn đặc biệt nhắc nhở tôi là phải luôn theo sát học hỏi ông nữa. Thời gian tới làm phiền giám đốc Khang rồi."
"Cao tổng phu nhân quá lời rồi, lão già này thật không dám nhận."
Khang Dụ hừ một tiếng nói lời mỉa mai.
An Tịnh Nhã từ trên ghế đứng dậy, nhìn toàn thế mọi người kiên định nói.
"Nếu tôi có thể đảm bảo với các vị, tôi trong thời gian ngắn có thể giúp Peony đem về khoản lợi lớn, mong rằng các vị ở đây có thể đối với tôi thừa nhận cái ghế này."
Vừa nói An Tịnh Nhã vừa xoay chiếc ghế mình vừa ngồi, hướng tất cả nở một nụ cười tự tin cùng kiên định.
Khang Dụ lúc này liền nói: "Nếu cô không làm được điều đó thì sao? Thu về doanh thu lớn cho Peony."
"Nếu vậy, cái ghế này tôi không ngồi nữa, cũng sẽ rút chân ra khỏi giải trí Peony."
"Phu nhân...."
Giang Minh Triết trợn tròn hai mắt từ cửa đi vào nhìn An Tịnh Nhã. Trời ơi, nếu để tổng tài nghệ được, cậu chết chắc rồi. Phu nhân ơi, ngài lấy đâu ra tự tin mà có thể làm như thế được, lần này thì toang thật rồi. Cô là người trẻ, còn những người ngồi đây đều là những con cáo già, họ đối với cô có thể phục tùng dễ dàng sao.
"Nếu vậy cứ như lời Cao tổng phu nhân nói. Cuộc họp kết thúc."
"Tôi vẫn còn lời cuối muốn nhắc nhở mọi người."
Mọi người vừa đứng dậy định rời đi thì bị lời nói của An Tịnh Nhã cản lại.
"Tôi nếu ở Peony quản lý khiến Peony gặp tổn thất lớn, tôi ngược lại sẽ không mất cái gì. Bất quá tôi có thể xin chồng mình một công ty khác. Nhưng còn các vị, những người gắn bó lâu năm, nếu Peony thật sự gặp bất trắc, các vị chính là chịu thiệt lớn nhất. Vậy nên, nên làm cái gì và không nên làm cái gì, các vị hẳn là hiểu rõ hơn kẻ chân ướt chân ráo mới vào nghề như tôi. Lời cũng đã nói xong, tôi còn có việc xin phép đi trước."
An Tịnh Nhã nói xong mỉm cười cất bước đi ra ngoài, bỏ lại những con cáo già đứng đưa mắt nhìn nhau. Giang Minh Triết nhìn vào phòng họp, thầm đưa ra quyết định.
Việc này nhất định phải nói với Cao tổng để ngài ấy ra tay trước. Phu nhân dù sao cũng sẽ không thể đấu lại được những con cáo già lâu năm này được.
An Tịnh Nhã dành cả ngày ngồi trong phòng xem kĩ một loạt thông tin của các quản lý ở Peony, xem hết cả một ngày vẫn không tìm thấy người ưng ý. Cô tựa người ra sau, có chút mệt mỏi nghĩ.
Quả thật tìm một quản lý tốt đúng là khó quá mà, được cái này lại mất cái kia. An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn một sấp tài liệu chất cao, đột nhiên vẻ mặt biến đổi. Cô đưa tay lật qua phần giới thiệu sơ yếu lí lịch của từng người, sau đó ấn nút ở điện thoại bàn gọi Giang Minh Triết vào.
"Thư ký Giang, công ty chúng ta không có quản lý là nam à?"
Giang Minh Triết đảo mắt một vòng, trả lời: "Công ty có quản lý nam."
"Vậy sao trong tất cả chỗ này không có ai có giới tính nam vậy?"
An Tịnh Nhã nghiêng đầu tay gõ gõ vào đống tài liệu lên tiếng hỏi.
"Đây là yêu cầu của Cao tổng. Ngài ấy muốn cô làm việc với quản lý là nữ."
An Tịnh Nhã nhướng mày lên nhìn, sau đó tay đẩy tập tài liệu về phía trước.
"Tất cả những quản lý này, tôi đều không hài lòng. Mang tất cả tài liệu của quản lý nam đến đây."
Giang Minh Triết chần chừ không đi, thật sự khó xử. An Tịnh Nhã đợi vài phút, Giang Minh 6 cũng không có phản ứng gì, cô trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng.
"Không làm phiền thư ký Giang, tôi đến phòng nhân sự tự lấy cũng được."
Giang Minh Triết rối rít chạy theo sau.
"Phu nhân à, cái này.... ngài có thể hiểu được không. Cao tổng là có ý quan tâm ngài, muốn ngài thoải mái khi làm việc nên đặc biệt yêu cầu là quản lý nữ."
"Ngụy biện." An Tịnh Nhã bỏ lại hai chữ sau đó một đường đi thẳng đến phòng nhân sự.
Giang Minh Triết không thể làm gì chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Tịnh Nhã ôm tập tài liệu về văn phòng cho cô. Lúc An Tịnh Nhã vừa ra khỏi phòng nhân sự được một đoạn thì gặp hai người đang cãi nhau, có vẻ như là quản lý và diễn viên.
"Tú Ảnh à, em nghe anh nói được không. Chúng ta không thể làm thế được, vai diễn đó anh nhất định sẽ giành cho em, em tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc. Nếu như lộ ra, vậy tất cả công sức của em trước giờ đều đổ xuống sông xuống biển."
"Anh không nói, tôi không nói, vậy ai có thể biết. Anh nói giành vai diễn tốt cho tôi, anh xem ảnh giành được cái gì. Toàn là vai phụ xuất hiện được vài phân cảnh, anh định hủy hoại con đường của tôi sao."
"Tú Ảnh à, do em chưa để lại được ấn tượng tốt cho đạo diễn cũng như fan cho nên con đường sự nghiệp hiện tại mới khó khăn như vậy."
"Ý anh nói là lỗi của tôi. Ha, chứ không phải là do anh vô dụng sao. Người gì đâu nam không ra nam nữ không ra nữ, anh không thấy xấu hổ trong bộ dạng này à. Cũng có thể vì bộ dạng anh quá kinh tởm nên không có đạo diễn nào thèm để mắt đến người do anh quản lý. Tôi thật thảm hại khi có một người quản lý như anh. Bây giờ tôi muốn đuổi việc anh, tôi muốn tìm một quản lý tốt có tài năng hơn anh."
Bạch Tú Ảnh vừa dứt lời, một tiếng chat chói tai liền vang lên, tiếp đó mặt Tú Ảnh liền quay hẳn sang một bên, má đỏ ửng.
"Ai?"
Bạch Tú Ảnh đang trong lúc giận dữ, bị tát một cái liền quát ầm lên. Nhưng vừa xoay mặt lại thấy người vừa tát mình là ai, sợ hãi lùi lại.
An Tịnh Nhã hạ tay xuống, gương mặt âm trầm có chút tức giận viết rõ trên mặt.
"Đây là thái độ cư xử của nghệ sĩ ở Peony sao? Không tôn trọng quản lý của mình cũng đòi bước chân vào giới giải trí sao?"
"Cao tổng....phu nhân."
Bạch Tú Ảnh run run nói, còn người quản lý bên cạnh lại mang dáng vẻ ngạc nhiên há hốc mồm.
"Học cách cư xử làm ngược trước rồi hãng bước chân vào đây."
An Tịnh Nhã nói xong thì bước về phòng. Giang Minh Triết hiểu ý sau khi mang tai liệu về văn phòng cho An Tịnh Nhã thì đi ra ngoài xử lý.
Khoảng ba mươi phút sau người quản lý vừa rồi liền gõ cửa phòng muốn gặp.
Người quản lý này, gương mặt chính là gương mặt của một nam nhân, nhưng thân hình lại mảnh mai và có làn da trắng, gương mặt trẻ trung như búng ra sữa, đặc biệt nhìn bộ dạng ngại ngùng kia Tịnh Nhã lại nảy sinh việc muốn trêu ghẹo.
"Anh ngồi xuống đi."
Người quản lý này khép nép ngồi xuống, ngay sau đó bộ dạng lo lắng vội vàng nói ngay.
"Cao tổng phu nhân, cô có thể bỏ qua cho Tú Ảnh lần này không. Do dạo này công việc áp lực nên tính khí em ấy có chút nóng, nhưng em ấy thật là có năng lực, chỉ là bản thân tôi không tốt....."