Đã chạy khắp các con đường ở công viên tìm, nhưng tuyệt nhiên là không tìm thấy người. Cao Minh Thành không hiểu sao từ lúc biết An Tịnh Nhã mất tích, tinh thần liền rơi vào trạng thái hoảng sợ, tim bất giác đập nhanh hơn một cách đau nhói.
Tìm không thấy người đàn ông đó, Cao Minh Thành giống như người rơi vào trạng thái tuyệt vọng mất đi phương hướng quỳ sụp xuống đất. Bỗng nhiên môi đôi giày thể thao rách xuất hiện trước mặt anh, sau đó là giọng nói ồm ồm.
"Còn đến sớm hơn cả tôi tính. Chậc chậc..."
Cao Minh Thành ngước đầu lên thì thấy người đàn ông đó, anh vội túm lấy cổ áo anh ta tức giận gằn giọng.
"An Tịnh Nhã ở đâu? Là anh bắt cô ấy đúng không?"
"Bỏ ra! Bỏ ra!" Người đàn ông vừa ho khù khụ vừa đập mạnh vào tay Cao Minh Thành đang bóp chặt cổ áo anh ta. Cao Minh Thành nghiến răng ném mạnh người đàn ông xuống đất.
Người đàn ông chu chu mỏ xoa xoa cái mông bị đau, oán thán: "Tôi đây đã nhắc nhở hai người. Là hai người kinh thường không tin, bây giờ lại còn đến đổ vấy cho tôi tội bắt người. Ôi trời ơi! Ông trời ơi, sao ông bất công với tôi thế. Người ta kiếp trước kiếp này đều được siêu độ cho thân phận cao quý ai cũng muốn tiếp cận, còn con thì bị khinh thường là tên lang băm bị tâm thần là thế nào. Ôi trời ơi!"
"THÔI."
Cao Minh Thành nhức đầu xoa xoa trán.
"Nói. Rốt cuộc anh là ai."
Người đàn ông bỗng nhiên không còn đáng vẻ bất cần đời như vừa rồi nữa, vẻ mặt nghiêm túc đứng dậy ngồi lên ghế tre, nói: "Tôi trước đó có giới thiệu rồi."
Cao Minh Thành bóp bóp trán nhớ lại, hình như người này nhận mình là thầy bói.
"An Tịnh Nhã đang ở đâu?"
Người đàn ông liền giãy nảy.
"Tôi làm sao mà biệt được."
"Không phải nói là thầy bói sao?" Cao Minh Thành nhếch môi khinh thường một cái.
Người đàn ông liền đứng dậy từ trên ghế đưa tay ra chỉ vào mặt Cao Minh Thành.
"Này, này. Tôi đây nói cho cậu biết. Tôi là thầy bói, nhìn người đoán mệnh, không có phải cảnh sát mà đi dò được vị trí của người ta."
Cao Minh Thành bất lực thở dài ngồi xuống ghế, hai tay ôm đầu.
Người đàn ông liền đi đến, thở hắt một hơi nói: "Bởi vì thân phận hai người đặc biệt, tôi đây mới có thể nói rõ vận mệnh của hai người. Còn nếu như là người khác, tôi đã bị trời phạt lâu rồi."
"Thân phận đặc biệt?"
Cao Minh Thành ngước đầu lên nhíu mày hỏi lại. Người đàn ông liền ngồi xuống đất, khoanh chân ngồi trước mặt Cao Minh Thành.
"Hai người thân phận cao quý, tôi đây ngồi ngang hàng không nổi. Cậu và cả cô gái kia, vợ cậu đúng không?"
Cao Minh Thành im lặng một chút rồi gật đầu: "Ừ."
"Hai người, nếu thật sự muốn làm vợ chồng tốt đẹp ở kiếp này, cậu trước tiên phải giải được oán niệm của cô ấy. Oán niệm của cô ấy bây giờ đã rất nặng rồi, nếu không thể giải được, chỉ e rằng không chỉ cô ấy mà cả cậu cũng mất mạng. Nếu không mất mạng, thì cả hai người đời đời kiếp kiếp, dù có là vợ chồng của nhau cũng sẽ không bao giờ có thể sống hạnh phúc bên nhau được."
Cao Minh Thành mù mờ không hiểu hỏi lại.
"Oán niệm gì?"
"Là oán niệm của linh hồn cô ấy ở kiếp trước. Vì cô ấy chết oan, mang theo oán niệm mà đầu thai, vậy nên vợ cậu hiện tại mới thường xuyên gặp ác mộng, thường xuyên có những biểu hiện kì lạ, và những tổn thương vốn không nên có. Nói là ác mộng cũng không đúng, mà nói đúng ra đó là những hình ảnh của kiếp trước, oán niệm trong lòng cô ấy liên tục nhắc lại những hình ảnh đau khổ của kiếp trước, ép buộc cô ấy ở kiếp này phải trả thù. Và mục tiêu chính là... cậu. Mắt cô ấy hiện tại bị mù và chân không thể đi lại được là bởi vì cô ấy ở kiếp trước, lúc chết bị người ta moi mắt, còn bị cắt đứt hai chân nên dẫn đến nạn ở kiếp này."
Cao Minh Thành sững sờ cả người ngồi ở trên ghế không tin vào tai mình, hai mắt trợn to đầy kinh ngạc. Đầu đột nhiên đau nhói, tìm bất giác đập nhanh và mạnh. Cao Minh Thành kho chịu đưa tay ôm ngực nhăn nhó mặt mày.
Người đàn ông thay vậy mặt hơi biến sắc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Cao Minh Thành khó thở nên tiếng: "Chẳng lẽ, người làm những chuyện đó với cô ấy là... tôi."
"Không phải." Người đàn ông lên giọng chắc nịch trả lời lại.
"Nhưng người đó hiện tại đã xuất hiện trong cuộc sống của hai người, và là người đi theo phá hoại tình cảm của hai người. Cũng chính người đó là người ở kiếp trước lẫn kiếp này gây ra những tổn thương đó cho cô ấy."
"Vậy sao cô ấy lại oán niệm rồi tìm tôi trả thù?"
"Bởi vì anh là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện. Chính anh là người gây ra đau thương cho cô ấy, người cô ấy hận không phải người giết cô ấy.... mà là người cô ấy yêu nhất, cũng chính là anh."
Cao Minh Thành giống như người kiệt sức ngồi dựa vào ghế, lồng ngực cùng đau đau như búa bổ. Người đàn ông cất giọng lạnh lùng nói.
"Đừng hỏi tôi người đó là ai. Cũng đừng hỏi tôi anh đã làm gì. Bởi vì anh hiện tại cũng mang trong mình ký ức của kiếp trước, theo đến kiếp này để bồi đắp cho cô ấy. Nhưng nếu anh không cản được người muốn hại cô ấy, anh không giải được oán niệm của cô ấy, thì cô ấy sẽ tự hủy hoại mình, và hủy hoại cả chính bản thân anh."
"Tôi và cô ấy.... ở ... ở kiếp trước... là như thế nào?"
"Vua và hoàng hậu. Một phần cũng vì thân phận của hai người nên mới dẫn đến những bi kịch về sau."
Cao Minh Thành ngồi sụi lơ trên ghế, gương mặt lạnh nhạt trầm trầm giọng nói: "Tôi phải làm sao mới có thể cứu cô ấy?"
"Đó là việc của anh.
Người đàn ông sau đi đứng dậy tính rời đi, nhưng sau đó lại quay lại nói: "Nếu như oán niệm của cô ấy không giảm đi, mắt và chân của cô ấy sẽ không bao giờ hồi phục được."
Sau đó liền biến mất nhanh như một cơn gió. Cao Minh Thành biết những thứ quả thật ngoài sức tưởng tượng của anh, cũng không dám tin vào tai mình, không dám tin những điều đó là sự thật.
"Lãnh.... Lãnh ca..."
Cao Minh Thành đột nhiên nhớ đến cái tên lần trước An Tịnh Nhã liên tục gọi trong mơ. Trong đầu anh cũng bỗng nhiên xuất hiện hai cái tên.
Cao Lãnh và An Hi.
Cao Minh Thành trở lại trong xe, lấy máy tính lên mạng tra hai cái tên này, màn hình máy tính liền xuất hiện dòng chữ.
"Cả đời của bậc đế vương chỉ sủng ái một nữ nhân duy nhất."
"Đâu là lý do An Hi Hoàng hậu được Cao Lãnh Hoàng đế sủng ái suốt hơn mười năm làm Hoàng đế?"
"Bi kịch thời Cao Lãnh Hoàng đế."
"Hiền Sắc Thiên Hoàng hậu."
Cao Minh Thành run run nhìn vào từng dòng chữ, sau đó ấn vào dòng thứ tư, tiêu đề "Hiền Sắc Thiên Hoàng hậu".
[ Hiền Sắc Thiên hoàng hậu hay hoàng hậu An Hi, là nguyên phối hoàng hậu của Cao Lãnh hoàng đế. Nàng xuất thân tộc An thị, đích nữ của hoàng đế An Từ Liêm, đồng thời cũng là trưởng công chúa của An Dạ Quốc. Xuất thân cao quý, 14 tuổi gả đến Hoa Quốc, lấy hiệu Hiền Sắc Thiên Hoàng hậu, đệ nhất mỹ nhân Hoa Quốc.
...
Con: Cao Dương Thái tử–Cao Dương Hoàng đế.]
Cao Minh Thành sau khi đọc xong, ấn tiếp "Bi kịch thời Cao Lãnh Hoàng đế."
[Cao Lãnh hoàng đế lên ngôi vua năm 17 tuổi, trị vì Hoa Quốc mười hai năm, mất khi mới hai mươi chín tuổi, là sự hối tiếc cho toàn dân Hoa Quốc thời bấy giờ. Ông là vị vua anh minh tài giỏi, nhưng người trong thiên hạ khi nhắc đến ông chỉ nhớ đến ông là vị vua chỉ độc sủng duy nhất Hoàng hậu An Hi. Cả hậu cung của ông không giống như hậu cung của những vị vua trước đó cũng như sau này, bởi chỉ có vỏn vẹn một quý nhân, ba thường tại, một tần, một quý phi và Hoàng hậu. Cũng có thể vì ít phi tần mà Cao Lãnh hoàng đế chỉ có ba người con trai. Đại hoàng tử, thân mẫu Ngọc thị– Ngọc tần, nhị hoàng tử– Cao Dương Thái tử( Cao Dương Hoàng đế) và Tam hoàng tử, thân mẫu Triệu quý phi (chết yểu).
Điều kì lạ khiến mọi người ai nấy đều kinh ngạc chính là, suốt mười năm chỉ độc sủng Hoàng hậu, vậy mà có một ngày Cao Lãnh Hoàng đế ra chỉ dụ Phế Hậu, giam Hoàng hậu An Hi tại lãnh cung. Sau đó cả hậu cung, Hoàng đế Cao Lãnh lại chỉ sủng ái duy nhất Triệu quý phi, hoàn toàn không nạp thêm thiếp thất. Sau khi một năm Hoàng hậu An Hi mất tại lãnh cung do bệnh, Triệu quý phi cũng chết do bị thích khách giết. Cái chết của Triệu quý phi khi nhắc đến đều khiến toàn dân Hoa Quốc lạnh đến run người vì bà bị giết một cách dã man, hai mắt bị moi mất, chân tay bị dập nát. Sau khi Triệu quý phi chết, Triệu gia lại bị tru di cửu tộc vì lên kế hoạch phản quốc. Nửa năm sau Hoàng đế Cao Lãnh cũng bị bệnh mà qua đời.
Nhưng điều đặc biệt là, lúc hoàng đế Cao Lãnh qua đời, để lại chỉ dụ khôi phục danh hiệu của An Hi Hoàng hậu là Hiền Sắc Thiên Hoàng hậu. Con trai bà là Cao Dương Thái tử lên ngôi hoàng đế.
Đây là tấn bi kịch của thời Cao Lãnh hoàng đế chăng?]