Bữa ăn của hai người diễn ra rất bình thường, tuy không ai nói chuyện nhưng không khí ngượng ngừng lúng túng đều không có, ngược lại có cảm giác như một bữa ăn quen thuộc hàng ngày. Sau đó Cao Minh Thành cũng không đưa An Tịnh Nhã về mà tiễn cô ra xe, bản thân và cô đi hai hướng khác nhau trở về nhà.
Thờ gian lại thấm thoát trôi qua, dự án của Cao Minh Thành phụ trách đã đến hẹn phải nộp báo cáo, và quả nhiên nó là bản báo cáo được đánh giá cao nhất, dự án này anh cũng toàn quyền phụ trách. Nhưng ngày họp hôm đó An Tịnh Nhã không có mặt, đến hai ba ngày sau cũng đều không xuất hiện.
Cao Minh Thành đến phòng làm việc của cô đưa tài liệu cho Giang Minh Triết, Giang Minh Triết một cười hai nhận, nói:
"Phu nhân dạo gần đây sức khỏe không được tốt, không thể đến công ty được vậy nên chỉ có thể phiền cậu Cao đợi thêm vài ngày nữa, khi nào phu nhân trở lại tôi sẽ lập tức đưa cho cô ấy ký."
Đôi mắt Cao Minh Thành trong nháy mắt rõ ràng đã dao động, nhưng rất nhanh nét ấm áp đó đã biến mất, thay vào đó là đôi mắt lạnh nhạt sâu không thấy đáy.
Cao Minh Thành nhận lại tài liệu, gật nhẹ đầu một cái rời đi. Nhưng trên đường trở về nhà lại không về nhà ngay, ngược lại dừng xe trước một cửa tiệm hoa.
Sau khi ôm bó hoa mẫu đơn màu đỏ sậm đi ra lại phát hiện bên cạnh là cửa hàng bán hoa quả, vì vậy lại đi đến chọn mua một giỏ đủ loại trái cây.
Lái xe đến một căn biệt thự nhỏ hai tầng trên con đường tĩnh lặng, Cao Minh Thành vừa xuống xe đã có thể nhìn thấy một vô gái mặc váy bầu màu hồng đang đi dạo trong sân.
An Tịnh Nhã dường như cũng cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình liền quay đầu ra cổng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, một người ôm bó hoa bình lặng như tẻ nhạt , một người lại lộ lên nụ cười dịu dàng.
"Nghe nói cô An bị bệnh nên tôi đến thăm."
An Tịnh Nhã còn chưa đáp lại thì bóng đen đã lao nhanh đến vụt qua người cô đứng trước mặt Cao Minh Thành, sau đó đấm anh một cái, giỏ hoa quả cùng bó hoa đều rơi xuống. Vài cánh hoa tươi rơi ra ngoài, nước sương còn đọng trên đó cũng thấm ước một mảng sân nhỏ xung quanh. Quả lê rơi xuống lăn vài vòng dính đầy bụi bẩn lăn đến trước mũi chân An Tịnh Nhã.
"Cậu đến đây làm gì?" Mạc Tu Kiệt hạ nắm tay xuống, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sổng người trước mặt.
Cao Minh Thành đưa tay quệt ngang miệng, một chút máu nhỏ do bị rách môi dính ra tay anh, nhưng anh cũng không thèm để ý, nhặt bó hoa lên, từ tốn chỉnh lại những cành hoa, lại cúi xuống lần nữa nhặt quả tươi vào giỏ.
"Cô An, chúc cô nhanh khỏi bệnh."
An Tịnh Nhã giữ cánh tay Mạc Tu Kiệt lại, đưa mắt ra hiệu cho Mộng Phạn nhận đồ.
"Cảm ơn cậu Cao đã quan tâm."
Những lời dư thừa đều không nói, Cao Minh Thành sau đó đưa đồ xong thì rời đi.
"Cậu, sao lại tức giận như vậy?" An Tịnh Nhã nheo mắt nhìn Mạc Tu Kiệt, vừa hỏi vừa xoay người đi vào nhà.
"Cậu ta đến đây là có ý gì."
"Thăm bệnh."
"Tiểu Nhã à,..."
"Cậu à, anh ấy chỉ muốn thăm con thôi."
Có thể vì đôi mắt đượm buồn của cô, hoặc có thể vì nụ cười trên môi cô, hay câu nói chân thực của cô, Mạc Tu Kiệt sau đó cũng không có ý kiến nữa, chỉ bực tức rời đi.
"Thiếu phu nhân, hoa bị dập hết rồi."
An Tịnh Nhã đưa tay cầm lấy bó hoa, "Không sao, mang lọ đến đây. Bao giờ héo không dùng được nữa thì mới vứt, còn tươi như vậy, dập một chút cũng vẫn đẹp.
Cao Minh Thành sau khi trở về liền nhìn thấy Angel ngồi trong phòng đợi mình, anh đem cửa đóng lại, bình thản mà đi vào cởi áo ngoài ra, tháo cúc tay áo, đi đến mở rèm cửa.
Angel từ trên giường đứng bật dậy kéo tay Cao Minh Thành lại, lên giọng hỏi, "Hôm nay anh đi đâu?"
"Đi làm."
"Sau khi anh đi làm về?"
"Thăm bệnh."
"Anh đến gặp An Tịnh Nhã. Cao Minh Thành, không phải em đã nói với anh rồi sao, anh không được tự ý một mình ở gần An Tịnh Nhã. Lần trước anh đi ăn cùng cô ta, em rõ ràng đã bỏ qua cho anh rồi. Tại sao lần này anh vẫn làm trái lời em."
Dường như cũng nhận ra lời bản thân nói vô lý, Angel kéo tay thâm tình nói, "Em không phải muốn quản anh, em chỉ muốn anh được an toàn thôi. An Tịnh Nhã là một con đàn bà điên, không biết được cô ta sẽ làm gì cả, em chỉ lo lắng cho anh thôi."
"Người đang mang thai sẽ không bao giờ mang bản thân ra đặt cược."
"Không, không." Angel lắc đầu ôm chặt lấy anh, nức nở nói, "Đứa con đó là tạp chủng, cô ta đã sớm không muốn giữ lại rồi. Cô ta xảo quyệt như vậy, độc ác như vậy, sẽ chẳng ai biết cô ta dám làm gì. Anh đừng có lại gần cô ta nữa, nha, Minh Thành."
Đôi mắt màu hổ phách vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước.
"Không được."
Angel bóp cánh tay Cao Minh Thành, trợn mắt nhìn anh.
Cao Minh Thành hạ ánh mắt xuống nhìn gương mặt cô ta, "Anh bắt buộc phải tiếp cận cô ta, nếu không sẽ không hạ cô ta được. Anh phải tìm được điểm yếu của cô ta, tìm ra bằng chứng những tội ác mà cô ta làm như em nói. Anh phải khiến cô ta tin tưởng anh, có như vậy...anh mới trả thù được. Em yên tâm, anh đối với cô ta không có bất cứ cảm giác nào hết, anh chỉ muốn lấy được sự tin tưởng của cô ta. Điều đó bắt buộc anh phải làm nhiều điều mà anh không muốn, lừa gạt cả những người thân nhất bên cạnh."
Angel có cảm giác lời này nghe thật xa lạ, nghe giống như những cơn gió ở nơi sâu xa, tối tăm nhất vọng lại.
Cao Minh Thành bình tĩnh cầm lấy tay Angel lên, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoảng loạn suy nghĩ của cô ta, "Em....nhất định phải tin tưởng anh....vợ à."
..........
An Tịnh Nhã từ giấc ngủ tỉnh lại, sau đó lại không thể nào chợp mắt được nữa. Cô ngồi dậy với lấy áo choàng mỏng khoác vào, mở cửa ban công đi ra ngoài.
Ánh trắng mùa hạ quả thật là rất sáng, hôm nay lại còn rất tròn nữa.
"Cô đang nhớ về anh ta?"
An Tịnh Nhã nghe rõ, nghe rõ câu hỏi từ chính bản thân mình phát ra. Cô đưa tay lên chạm nhẹ vào vị trí tim của mình, nghe nhịp đập nhẹ nhàng.
"Nhớ, rất nhớ."
"Có thể....hắn ta đã thực sự thay đổi." Giọng nói nghẹn ngào đầy bi thương, nhưng lại nghe thấy sự nhẹ nhõm trong đó.
An Tịnh Nhã nhìn mặt trăng tròn trên bầu trời, "Cô có từng nghĩ, tất cả mọi thứ đều là giả không?"
Nội tâm của cô không có tiếng nói trả lời lại, cô lại giống như tự độc thoại một mình.
"Thật ra, nhìn thôi chưa đủ, nghe cũng chưa đủ. Có thể, cô đã nhầm rồi. Giống như những gì trước mắt tôi đang xảy ra, tôi biết...đó không phải thật. Tấm lòng của người đó, tôi nhìn và cảm nhận bằng trái tim, tôi không đánh giá bằng mắt nhìn, tôi đánh giá bằng sự quan tâm và ánh mắt của người đó. Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, nó không biết nói dối."
Sau đó An Tịnh Nhã đi ngủ tiếp, cô lại mơ thấy một giấc mơ rất đẹp, trong mơ, cô mặc trên người trang phục màu trắng tinh xảo của thời xưa, tay cầm một bông hoa mẫu đơn, múa từng động tác cho nam nhân trước mặt xem. Đây là, những ký ức mà đẹp mà chấp niệm trong cô cất giấu, đến hôm nay nó như nhân nhượng mà mở ra, để cô nhìn thấy những kỉ niệm đẹp nhất.
Có vẻ như, mọi chuyện..... nên sớm kết thúc được rồi.
Tuần thứ ba mươi ba mang thai của An Tịnh Nhã đến rất nhanh, cách ngày dự sinh còn một tháng nữa. Bụng to lại là mang thai đôi, bản thân cô cũng đã sớm bỏ chuyện công ty sang một bên không muốn quản, dù sao...người cũng đã về rồi. Thời gian này đau thắt lưng, giấc ngủ cô luôn chập chờn, thường xuyên thức dậy giữa đêm.
Lúc mở mắt ra chỉ thấy ánh sàng vàng nhẹ của đèn ngủ, căn phòng yên tĩnh lặng lẽo đến phát hờn, ngoại trừ hơi thở của cô ra, xung quanh như lạc vào một thế giới không có hơi thở vậy.
Cô ghét, ghét cảm giác lúc này.
Trưa ngày hôm sau, An Tịnh Nhã sau khi mệt mỏi tỉnh dậy lại nghe nói Angel tìm đến, sau đó tiếp nhận một cái thiệp mời đỏ chói.
"Đám cưới của tôi, mong rằng An tiểu thư sẽ có mặt. A, tôi quên mất, An tiểu thư hiện tại có vẻ khá khó khăn. Nếu không đi được cũng không sao, lời chúc của người cũ chỉ sợ là cũng không may mắn."
Mộng Phạn định lên tiếng chửi liền nhận được ánh mắt ra hiệu của An Tịnh Nhã.
"Quả thật đi không tiện, trùng với ngày dự sinh của tôi. Nhưng tôi vẫn sẽ gửi lời chúc, chúc cho Angel tiểu thư một đời hạnh phúc, bách liên giai não."
"Cảm ơn lời chúc của An tiểu thư. Nghe nói An tiểu thư mang thai đôi..."
An Tịnh Nhã liếc đôi mắt hận ý của Angel, cười mà không nói.