Cô gái kia xong khi bàn bạc xong với Ngụy tổng và Ổn tổng thì nhanh chóng rời khỏi hội quá,n còn không quên đeo khẩu trang, đội mũ và kính râm để không lộ mặt, sau đó bước đến bên cạnh chiếc xe đỏ của mình.
Chiếc xe đỏ chậm rãi đi ra khỏi hầm xe của hội quán hòa vào dòng xe cộ của con đường tấp nập đi đến trung tâm thành phố. Bảo an của khu biệt thự sang trọng sau khi kiểm tra thẻ ra vào, chiếc xe đỏ chậm rãi đi vào trong một căn biệt thự đánh số 6 vẫn còn sáng đèn.
Sau khi mở cửa phòng đi vào, cô gái trước tiên đi đến cạnh cô y tá đang thay bình truyền nước hỏi tình hình của chàng trai đang nằm trên giường. Được báo cáo mọi chỉ số đều bình thường, cô gái đưa mắt cho y tá làm nhanh rồi đi ra ngoài.
Y tá cũng không dám chậm trễ, biểu hiện có về rất sợ cô gái kia, sau khi thay xong bình truyền nước thì cầm bình cũ nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô gái đưa mắt nhìn người đàn ông nhắm mắt nằm trên giường trên đầu quấn vài vòng băng trắng, bàn tay đưa ra chạm nhẹ gương mặt người đàn ông, sau đó bất ngờ nhéo mạnh một cái, đôi mắt cau lại ánh lên vẻ tàn ác. Sau khi véo mạnh má của người đàn ông hơn mười giây cô gái mới giống như bình tĩnh mà thả ra, bên má người đàn ông nhanh chóng đỏ lên một vệt lớn.
"Tôi không biết là chị có sở thích điên cuồng như vậy, Angel."
Giọng nói mang theo vẻ mỉa mai của người đàn ông từ sau đi đến, Angel không lấy gì làm bất ngờ quay đầu lại, nhướng mày như khiêu khích, nhưng lại không phải là khiêu khích.
Albert tháo ra găng tay màu đen đi mô tô, liếc mắt nhìn đến chàng trai quấn băng trắng nằm trên giường, đôi mắt hoa đào màu tím đầy phong tình cười đầy ý vị xoa cằm nói.
"Tôi thật không nghĩ đến chị đối với Cao Minh Thành sẽ làm anh ta bị thương thành như vậy."
Angel nhếch đôi môi được tô son màu đỏ tươi lên, cười mà nói, "Cũng chỉ là một người đàn ông, có ra tay hay không cũng chẳng có gì quan trọng. Chỉ cần không chết, tứ chi có đứt rời cũng như nhau."
Albert không nghĩ đến lúc này Angel lại điên cuồng đến mức như vậy, cố ý nâng cao giọng mà nhắc, "Không phải chị rất yêu Cao Minh Thành sao? Chị không cảm thấy sót à?"
Angel nâng mí mắt, "Tại sao tôi phải yêu anh ta? Anh ta cũng không yêu tôi."
Albert có chút mờ mịt mà nhìn, sau đó bật cười ngồi xuống ghế sô pha đối diện, "Vậy bây giờ chị có thể suy nghĩ nghiêm túc đến tôi được chưa, dù sao tôi cũng là người luôn ở bên giúp chị. Không phải đến biệt thự này cũng là của tôi sao, tôi dù không biết kế hoạch của chị nhưng vẫn để chị mang Cao Minh Thành đến đây đấy thôi."
"Cậu yêu tôi hay là yêu An Tịnh Nhã."
Albert cười híp đôi mắt hoa đào lại, "Tại sao tôi phải yêu cô ta? Cô ta cũng không yêu tôi."
Angel có vẻ rất không cap hứng khi Albert nói lại lời của mình, đứng dậy từ trên giường, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt màu tím đào hoa đang cười của Albert, "Chỉ cần là người đàn ông từng yêu An Tịnh Nhã, một kẻ tôi cũng không muốn giữ lại."
"Không phải chị cũng đang giam giữ Cao Minh Thành ở đây sao? Anh ta tỉnh lại liệu có để im cho chị không. Chị phá hỏng hôn lễ anh ta ngày đêm chuẩn bị, lại giữ anh ta ở đây, chậc." Albert cười đến hào hứng từ trên ghế đứng dậy bước lại gần Angel.
"Hay vốn dĩ bây giờ mục đích của chị đã thay đổi. Bên kia có một bác sĩ bên viện nghiên cứu ở Mỹ đến, chị hướng tôi nói một chút kế hoạch xem nào. Hay là tôi đã không còn giá trị với chị, haizzz, thật khổ thân mà, không nghĩ đến một con người đầy tài năng như tôi lại sớm bị chị vứt bỏ."
Angel nheo mắt nhìn Albert, cong môi cười, "Tôi nói cậu đi giết Anthea, kết quả không những cô ta còn sống, hiện tại còn ở đây xáo trộn cuộc sống của tôi. Cậu nói thử xem, tôi sao tôi phải dùng cậu nữa."
Gương mặt Albert dừng lại chốc lát, sau đó bật cười ngồi lại xuống ghế, "Chị đem kẻ thù của tôi giam giữ ở nhà của tôi, chị không sợ tôi giết anh ta sao? Hay chẳng hạn như ...tôi đến chỗ An Tịnh Nhã nói chẳng hạn."
Angel nheo lại đôi mắt được trang điểm xinh đẹp, "Cậu sẽ không làm vậy. Bác sĩ cũng sẽ ở lại đây một thời gian, hiện tại tôi phải đi rồi."
Nhìn bóng lưng Angel biến mất ở cầu thang, Albert bật cười một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Cao Minh Thành vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, đôi mắt hoa đào màu tím từ từ nhoe lại, sau đó bất giác lại cong môi cười.
.....
An Tịnh Nhã ngày hôm sau vừa đến tập đoàn Cao thị, ngồi ghế còn chưa tới ba giây thì Ngụy tổng đã cầm theo một tập tài liên màu đen đi vào, giống như đã đợi từ rất lâu vậy.
"Ngụy tổng sớm như vậy đã đến chào hỏi tôi sao?" An Tịnh Nhã không khách khí mà buông lời mỉa mai, ngay cả cái nhếch môi cười nhạo cũng rõ ràng không che giấu.
Ngụy tổng có vẻ là giận đến run tay, tập tài liệu vừa đưa đến bàn liền rơi xuống không ngay ngắn.
"Cao tổng phu nhân quả là biết nói đùa." Ngụy tổng rất nhanh cười giả nả mà đáp lại, tay cũng chỉnh lại tài liệu cho gọn nói tiếp, "Những tài liệu này đều là những tài liệu cần ký tên gấp. Những ngày qua tập đoàn không có người đứng ra ký tên, chỗ tài liệu này đều liên quan đến các hợp đồng trong tương lai của tập đoàn cần phê duyệt, phu nhân nhanh chóng xem lại sau đó ký tên, bên phòng kế hoạch mới có thể nhanh chóng lên phương án."
Sau khi Ngụy tổng ra ngoài thì Giang Minh Triết đi vào, rất tự giác cầm lấy tập tài liệu kia mở ra kiểm tra. An Tịnh Nhã cũng kết nối màn hình với Mạc Tu Kiệt để tham khảo ý kiến.
Qua vài giờ, Giang Minh Triết cùng Mạc Tu Kiệt bàn luận rất nhanh đã chỉ ra rất nhiều điểm yếu của các bản hợp đồng này. Đa số các bản hợp đồng này đều có rủi ro cao, Mạc Tu Kiệt cũng giúp An Tịnh Nhã chỉ ra những rủi ro đó, Giang Minh Triết ở bên cạnh đều chăm chú ghi lại.
Sau một ngày bận xem hợp đồng, An Tịnh Nhã tựa người ra sau, đôi mắt phượng không hề có chút mệt mỏi, dường như lại có chút điên loạn hơn một chút. Hôm nay cô vẫn như vậy, vẫn là lớp trang điểm đậm. Nhưng gương mặt cô vốn không hợp với kiểu trang điểm này, cho nên khi nhìn vào rất lạnh lùng lại có chút sợ hãi, còn khiến gương mặt cô nhợt nhạt trắng bệch thay vì nổi bật hơn.
Nhìn mấy trang giấy được Giang Minh Triết ghi lại, An Tịnh Nhã rất nhanh nói phòng thư ký kết nối đến phòng Ngụy tổng gọi ông ấy đến.
Bên kia Ngụy tổng nói có việc quan trọng không thể đến ngay được, An Tịnh Nhã cũng không vội vàng muốn gặp ông ta.
Cơ hồ qua gần một tiếng Ngụy tổng mới đến, nhìn thấy tập hợp đồng mình mang đến lúc sáng đã được chia làm hai chồng, một chồng cao, một chồng có ba bản, cười như vô tội mà đi đến.
"Phu nhân không phải là đã xem xong chỗ này rồi đó chứ."
An Tịnh Nhã cũng mỉm cười đáp lại ông, "Ngụy tổng, không biết tôi có thể hỏi ông một câu."
"Phu nhân cứ hỏi."
"Ông vào làm ở tập đoàn Cao thị bao lâu rồi."
Ngụy tổng chưa thể đoán được ý của cô nên thành thật mà nói, "Từ lúc chủ tịch lập lên tập đoàn Cao thị ở trong nước. Tôi đã đầu tư vào một phần vốn nên nắm giữ 15% cổ phần."
"Vậy những cái này là cái gì?" An Tịnh Nhã đưa tay đẩy nhẹ chồng hợp đồng cao xuống.
Một bản hợp đồng trên cùng theo lực đẩy của An Tịnh Nhã mà rơi xuống trước mũi giày Ngụy tổng.
"Ông đối với tập đoàn Cao thị có mục đích gì chắc tôi cũng không cần nói rõ ra nữa, nhưng cũng đừng ngu muội đến mức đem mấy bản hợp đồng này đến trước mặt tôi chứ. Cao thị có thể vì mấy cái hợp đồng ngu ngốc này của ông mà đối mặt với tòa án kinh tế. Hay chẳng nhẽ ông muốn thay thế vị trí của An Thẩm trước tòa sao?"