Trong gian phòng họp, các giám đốc bộ phận đang lần lượt thay nhau toát mồ hôi báo cáo.
Tổng tài hôm nay họp....sao lại đưa cả tổng tài phu nhân đến? Tổng tài trước giờ không phải rất nghiêm khắc trong công việc sao, hôm nay lại... Nhưng tổng tài phu nhân, quả nhiên là sở hữu nhan sắc khuynh nước khuynh thành.
Nhưng mà đẹp thì sao, không phải vẫn là phế vật An gia đào thải sao?
Chàng trai vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nói về công việc, cô gái ngồi bên cạnh lại hờ hững đưa mắt nhìn ra ngoài. Tuy không thể nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, cũng thật chói.
Đến lúc An Tịnh Nhã sắp hết kiên nhẫn thì cuộc họp cũng kết thúc.
Sau khi quay trở lại phòng làm việc, An Tịnh Nhã mò mẫn đặt đồ ăn trưa lên trên bàn. Sau đó quay xe lăn lại, hướng phía bước chân của Cao Minh Thành nói: "Đồ ăn trưa của Cao tổng đã chuẩn bị theo đúng ý ngài, bây giờ thì tôi có thể về được chưa."
An Tịnh Nhã cũng không hẳn là đang hỏi để nhận được sự đồng ý, cô rõ ràng là đã đưa ra lời quyết định. Cao Minh Thành hôm nay quả nhiên khác lạ, một mực không muốn để An Tịnh Nhã rời xa mình nửa bước.
"Cùng ăn trưa đi."
"Cao tổng, không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao. Trên danh nghĩa chúng ta tuy là vợ chồng nhưng cả hai đều có cuộc sống và không gian riêng. Cao tổng, này là muốn vi phạm hợp đồng."
Cao Minh Thành nhíu mắt nhìn, vẻ mặt có vẻ rất khóc chịu. Sau đó từ từ áp sát lại gần An Tịnh Nhã, phả hơi thở ấm nóng sát mặt cô. Điều đó khiến An Tịnh Nhã đột nhiên thấy phản cảm, đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn.
Hai mặt là sát nhau, hai đôi mắt mang theo hai sắc thái biểu cảm khác nhau. Một người với đôi mắt sâu hút, rõ ràng là ý tứ đang thăm dò. Đôi mắt kia đen nhánh, nhưng lại ko có tiêu cự, chỉ có thể trừng lớn biểu lộ sự tức giận.
"Cô có vẻ rất ghét tôi?" Cao Minh Thành vẫn giữ nguyên tư thế như cũ hỏi.
An Tịnh Nhã cười nhẹ một tiếng, lạnh lùng trả lời: "Nếu tôi nói phải thì sao?"
"Muốn đối đầu với tôi."
"Cao tổng cao nhỉ vậy, An Tịnh Nhã tôi sao có thể dám đối đầu."
Cao Minh Thành đưa tay vuốt nhẹ cằm An Tịnh Nhã, biểu cảm trở nên yêu ma quỷ quái mà nói: "Cô yên tâm, người như cô, muốn đối đầu với tôi, trước hết nên xem lại bản thân có bao nhiêu bản lĩnh."
Giữa lúc hai con người ấy đang lạnh nóng mà đối diện nhau, Giang Minh Triết gõ cửa báo có chuyện. An Tịnh Nhã đưa tay đẩy Cao Minh Thành đang sát mặt mình ra, dỉ chuyển bánh xe lăn quay ngược lại.
"Cao tổng, có điện thoại của Angel tiểu thư."
Cao Minh Thành đưa tay ra nhận điện thoại: "Có việc gì?"
"A Thành, anh đoán xem, em hiện tại là đang ở đâu." Đầu bên kia vang lên giọng nói trong trẻo vui vẻ của một cô gái.
"Nguyệt Nguyệt, đừng đùa nữa, anh còn làm việc." Cao Minh Thành nhéo nhéo mi tâm mà trả lời.
"Em không đùa. Em đang hỏi nghiêm túc. Âyya, anh không cần đoán nữa, em nói luôn. Cao Minh Thành, anh mau mau đến sân bay Lạc Thành đón đại minh tinh giới giải trí Angel đi nào."
Cao Minh Thành bất ngờ: "Em về nước?"
"Sao vậy, bất ngờ lắm đúng không? Em chính là muốn tạo bất ngờ cho anh. A Thành, em thật sự rất nhớ anh." Giọng cô gái bên kia nhỏ dần biểu hiện trạng thái rất nhớ người trong lòng.
"Được rồi. Em đợi ở đó đi. Anh kêu Giang Minh Triết đến đón em."
"A! Anh còn bận việc sao?"
"Ừ! Vậy nên để Giang Minh Triết đến đón em."
An Tịnh Nhã sau đó muốn về, người lại nhất quyết giữ cô lại không cho về. An Tịnh Nhã không thể làm gì chỉ có thể im lặng ngồi trên xe lăn đối diện Cao Minh Thành đang vẫn làm việc.
Không gian xung quanh hai người luôn yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Một người bận làm việc, người kia thì chính là biểu tượng của phái những cô vợ hiền ngoan ngoãn ngồi nhìn chồng làm việc. Nhưng biểu cảm của An Tịnh Nhã cũng thật là không giống như đang vui vẻ ở cùng một chỗ với "chồng".
Cửa phòng làm việc bất ngờ mở ra, cùng với một giọng nói vô cùng vui vẻ: "A Thành, bất ngờ.... không?"
Chữ cuối cùng đã nhỏ dần tượng trưng cho gương mặt cứng đờ của người con gái.
"An.... Anthea....?!"
Người con gái mấp máy môi gọi một cái tên trong trạng thái hai mắt tròn to kinh ngạc. Biểu cảm dần dần biến thành vẻ mặt "sốc nặng."
"Angel tiểu thư, vị này là tổng tài phu nhân, tên An Tịnh Nhã."
"Cậu nói cái gì?" Cô gái tên Angel quay sang hỏi lại Giang Minh Triết một tiếng, sau đó lại đem ánh mắt đặt trên người An Tịnh Nhã.
"Đến đây làm gì?" Cao Minh Thành gấp tập tài liệu lại, nâng mắt lên nhìn ra cửa.
"A Thành, cô ấy là..." Angel từ từ đi đến chỗ Cao Minh Thành hỏi anh, rồi lại nhìn An Tịnh Nhã bằng vẻ mặt kinh ngạc.
"Em sao vậy?" Cao Minh Thành nghi ngờ đưa mắt hỏi.
Angel nghe vậy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười một tiếng: "Không... không có gì. Chỉ là nhìn cô gái này có chút giống một người bạn đã chết của em, nên em không nhịn được mới kinh ngạc như vậy anh. Anh, Giang Minh Triết vừa rồi nói cô ấy là...."
"Cô ấy là vơ mới cưới của anh. Tên An Tịnh Nhã."
"An... An Tịnh Nhã....." Không phải là Anthea sao?
Đây rõ ràng là biểu cảm chột dạ.
Giang Minh Triết tiến đến giải thích ngắn gọn giới thiệu người với An Tịnh Nhã: "Thiếu phu nhân, cô ấy là Angel, tên Hoa là Triệu Kha Khuyệt, là....em họ của tổng tài."
"Chúng tôi không có quan hệ huyết thống." Angel cau mày nhìn Giang Minh Triết.
"Được rồi. Còn em, mới vừa xuống máy bay thì về nhà nghỉ đi, anh đã cho người chuẩn bị phòng cho em ở nhà chính rồi."
"A Thành, em có thể ở biệt thự của anh không. Anh thấy đó, bác hiện tại đang ở nước ngoài, nhà chính ngoài người làm ra thì không có ai. Mà ở biệt thự của anh...." Angel đưa mắt quan sát An Tịnh Nhã–một người con gái đang ngồi xe lăn: "Cô ấy có vẻ ở nhà sẽ rất buồn, em đến ở biệt thự, cũng coi như có thể làm bạn với cô ấy."