Hiện tại hội trường hôn lễ đã xôn xao đến mức mất kiểm soát, lão tử Mạc gia cùng phu nhân vì không biết rõ chuyện gì đang xảy ra nên không thể lên tiếng chỉ có thể lui vào phòng chờ. Mà bên ngoài mọi người xôn xao đến cái gì cũng có thể suy diễn ra được.
Dù sao hôn lễ này tiếng vang cũng không nhỏ, không nói đến địa vị của An Tịnh Nhã nay đã khác xưa, mà trong quần thể khách mời còn có hội phu nhân chuyên ngồi ăn dưa. Hôn lễ đầu tiên dưới danh nghĩa của Cao gia và An gia, Cao Minh Thành đã không xuất hiện. Hiện tại hôn lễ được tổ chức lại, chú rể lại như cũ chưa từng lộ mặt, mọi người lại chỉ thấy cô dâu xách váy dưới sự bảo hộ của vệ sĩ đi ra ngoài, qua giờ cử hành hôn lễ ghi trên thiệp mời rồi cũng chưa thấy ai quay lại.
"Tôi nói chứ, này chắc chăn hôn lễ lại bị hủy bỏ rồi."
"Không phải đơn giản chỉ là hủy bỏ thôi đâu, còn không phải là hai lần bước vào lễ đường mà không có chú rể sao? Có phải sắp ly hôn rồi không?"
"Ối chà, lại được xem kịch hay. Nhưng An Tịnh Nhã hiện tại lại không phải tiểu thư bị ghẻ lạnh của An gia, người ta bây giờ đã là cháu gái vàng ngọc trên tay Mạc gia, An gia thất thế, Mạc thị với Cao thị cũng chưa phân rõ ai hơn ai. Nếu lần này còn hủy bỏ hôn lễ vì không có chú rể, Mạc Tu Kiệt còn có thể ngồi im."
"Mạc Tu Kiệt cái người này không thể xem thường. Dù sao cũng là bên kia hắc đạo quay về nhà nhận quyền thừa kế, Cao tổng kia có thể địch lại nổi sao?"
"Không nói đến địch nổi hay không. Kia nói đến An Tịnh Nhã cũng thật là hông nhan bạc phận."
"Tôi lại thấy bà nói câu này không đúng rồi. An Tịnh Nhã hẳn là con người xấu xa độc ác đến mức nào mới bị như vậy. Cao tổng không thể nào là người không nói lí lẽ đến mức đó. Không phải lúc trước người ta còn không nói hai lời đem toàn bộ cổ phần công ty giải trí đưa cho An Tịnh Nhã sao. Sau đó lại rút về cho tổng giám Khang. Này hẳn phải có nguyên do."
Một đám phu nhân ăn dưa đến là hăng say, suy một câu lại thêm một câu, nói đến càng lợi hại càng có lý.
Lúc này cửa hội trường có bóng dáng người đi vào Cao Trạch Tông cả người đều là khí thế áp lực mang theo hơi lạnh mà đi vào.
"Xin lỗi mọi người ngày hôm nay giành ra thồ gian đi đến đây một chuyến. Hôn lễ này hai gia đình chúng tôi sẽ tạm dừng lại." Liếc mắt cũng có thể thấy nhóm phu nhận tụm lại một chỗ bắt đầu xôn cao, Cao Trạch Tông lãnh đạm mà nói tiếp:
"Bất quá mọi chuyện cũng không như các vị suy diễn, mong các vị chú ý lời ăn tiếng nói. Chuyện xảy ra chúng tôi cũng sẽ không giấu diếm được, anh chị tôi trên đường từ sân bay đến đây bị tai nạn bất ngờ còn đang cấp cứu trong bệnh viện, hôn lễ vì vậy chỉ có thể hủy bỏ không thể tiếp tục."
Các lão tổng nghe vậy liền vội vàng hỏi.
"Lão tổng Cao bị tai nạn sao? Cho hỏi tình hình của hai vị sao rồi?"
"Anh chị tôi vẫn còn đang cấp cứu. Mong các vị sau khi quay về chớ đặt điều linh tinh làm ảnh hưởng đến giao hảo mỗi nhà. Lời cần nói tôi đều đã nói. Một lần nữa xin lỗi các về sự việc ngày hôm nay."
Cao Trạch Tông nói xong liền được vệ sĩ hộ tống ra ngoài. Cố Trạch Dương cũng dẫn người đến phòng nghỉ đưa lão phu nhân và lao giả tử Mạc gia về nhà.
Khách mời tham dự chỉ có thể nhanh chóng cập nhật tin tức về vụ tai nạn, sau đó lên kế hoạch đến bệnh viện một chuyến.
Vụ tai nạn của ông bà Cao xảy ra sau khi rời khỏi sân bay được hai mươi phút. Chiếc xe con của hai người va chạm với một xe tải lớn, xe hỏng nặng chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng tình trạng hai người diễn biễn nặng mới là vấn đề lớn. Nói đúng hơn, cảnh sát đã đến bệnh viện lấy lời khai của những người đưa ông ba Cao đến bệnh viện, tài xế xe tải cũng được xác định là uống rượu điều khiển xe.
An Tịnh Nhã ở trước cửa phòng phẫu thuật chờ đợi nửa ngày bác sĩ mới làm cấp cứu đi ra.
"Tình hình hai người không tốt, nhưng cũng đã qua cơn nguy hiểm, hiện tại cả hai đều rơi vào trạng thái hôn mê. Chúng tôi sẽ chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi tình hình liên tục."
An Tịnh Nhã cúi đầy nói cảm ơn bác sĩ sau đó di chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt nhìn qua tình trạng ba mẹ Cao.
Chiếc xe tải đâm ngang nên vết thương của ba Cao nặng hơn, cả người đều bị thương tích do mảnh vỡ kính xe và tác động của đầu xe ô tô tải gây ra. Mẹ Cao chỉ bị thương ở đầu và xây xát vài chỗ ở cán tay, tình trạng thương tích nhẹ hơn một chút.
An Tịnh Nhã quay lại bình tĩnh nói với Mạc Tu Kiệt, "Cậu giúp cháu đến sở cảnh sát xem qua vụ tai nạn một chút. Ba đột nhiên bị tai nạn hôn mê, tập đoàn bên kia đang lục đục không yên nên chú hai đã qua bên đó. Cao Minh Thành mất tích, Cao thị bên này cháu sẽ đích thân đến trấn giữ một chuyến."
Mạc Tu Kiệt nheo mắt quan sát phản hứng bình tĩnh của An Tịnh Nhã liền có chút nghi ngờ không rõ, "Cháu thật sự không sao chứ?"
"Cháu ổn." An Tịnh Nhã nhẹ mỉm cười, "Có thể Cao Minh Thành anh ấy cần thêm thời gian suy nghĩ, cháu cũng không thể làm phiền."
"Nhưng hiện tại ba mẹ cậu ta đều bị tai nạn thương tích nghiêm trọng, cậu ta có lý do gì không xuất hiện?"
An Tịnh Nhã làm như vô tình nhìn đi chỗ khác tránh ánh mắt Mạc Tu Kiệt, "Một khi con người đã muốn từ bỏ cái gì thì họ sẽ có hàng trăm lý do biện hộ, chúng ta nghe vào tai thì cản thấy cái nào cũng có lý, nhưng lại chẳng thể biết được cái nào mới là thật."
Mạc Tu Kiệt còn muốn nói, Lộ Khiết ở bên cạnh vội kéo tay anh lại, lắc nhẹ đầu biểu thị hiện tại không nên hỏi gì. Mạc Tu Kiệt theo Lộ Khiết đi ra ngoài, nét mặt đen sì như muốn chửi đến nơi, lại thấy Lộ Khiết đứng bên cạnh trầm ngâm suy nghĩ.
"Em sao vậy?"
"An Tịnh Nhã... cậu ấy... em có cảm giác cậu ấy rất khác, nhưng cũng rất quen."
"Ý em là sao?" Mạc Tu Kiệt nhíu chặt lông mày đứng đối diện Lộ Khiết.
"An Tịnh Nhã...giống như quay lại lúc cô ấy vừa gặp tai nạn tỉnh lại. Lạnh lùng xa cách, thật tình hiện tại cô ấy rất bình tĩnh như vậy cho thấy một cảm giác gì đó rất nguy hiểm. Từ sau khi Nhã Nhã đi lại được và nhìn thấy, cô ấy không còn lạnh lùng khó đoán nữa, tích cách điềm đạm đánh yêu dễ nói chuyện lại ôn hòa. Hiện tại cô ấy ngay cả vẻ mặt lo lắng vội vàng cũng không có, ngược lại bình tình xa cách, ánh mắt lại lạnh lùng độc đoán. Em không thể từ đôi mắt của cô ấy nhìn ra cô ấy là đang vui hay buồn nữa."
(((( Chị lại hắc hóa thôi mà :))))))
"Trước đây sau khi gặp tai nạn chính là dáng vẻ này sao?"
Lộ Khiết gật đầu nói tiếp, "Sau khi gặp tai nạn em đến chăm sóc cậu ấy, lúc đó cậu ấy rất ít khi cười, nếu không cười nên trông cũng không phải vì vui mà cười. Cậu ấy ít nói, tuy đối với em không lạnh nhạt, nhưng với người xung quanh cậu ấy luôn biểu thị thái độ độc đoán khiến người ta có cảm giác chỉ một giây sau cậu ấy sẽ tức giận. Lúc đó em đã nghĩ có thể cậu ấy bị chấn thương tâm lý, nhưng hiện tại cậu ấy so với trạng thái lúc đó nhìn còn nguy hiểm hơn. Tu Kiệt, trong lòng em có cảm giác rất không an toàn. Hiện tại mỗi lần nhìn thấy An Tịnh Nhã đều khiến em cảm thấy rất sợ hãi."
Mạc Tu Kiệt qua khung kính nhìn vào trong phòng, An Tịnh Nhã vẫn như cũ im lặng đứng bên cạnh giường bệnh của bà Cao không nói một lời nào, không lo lâng hốt hoảng, không buồn, không khóc. Quả thật là như Lộ Khiết nói, nhìn vào liền có cảm giác sợ hãi.