Cao Minh Thành nheo mắt lại nhìn, cũng chưa có trả lời. An Tịnh Nhã tiếp tục nói:
"Nếu Cao tổng sợ khó giải thích với mẹ mình, tôi cũng đã giúp Cao tổng nghĩ đến chuyện này rồi. Sau này ly hôn cứ để tôi nói rằng... chúng ta là sống với nhau không hợp, không có hạnh phúc, bà ấy có vẻ rất thương tôi, nhất định sẽ đồng ý để chúng ta ly hôn, giúp tôi có được tự do tìm thấy hạnh phúc của chính mình."
"Cô muốn ly hôn đến vậy sao?"
"Cao tổng nói thật buồn cười. Người muốn ly hôn nhất không phải ngài sao?" An Tịnh Nhã giờ phút này giọng điệu không giống như An Tịnh Nhã của mọi ngày, gương mặt cô lạnh lùng lại có chút khác lạ giống như tàn nhẫn, giọng điệu rõ ràng là đang muốn phủi sạch hết tất cả mọi mối quan hệ.
"Được. Có một người vợ như cô, Cao gia không bị cô hủy hoại, tôi cũng bị cô làm cho mất mặt."
Giây phút lời nói này lọt vào tai, An Tịnh Nhã có cảm giác tim mình co thắt lại đau nhói, có chút cảm giác mất mát. Lời cô vừa nói ra, bản thân cô cũng không hiểu sao bản thân lại nói ra những lời như vậy.
Cao Minh Thành liếc nhìn luật sư Trần, cười một tiếng: "Không biết có thể làm phiền luật sư Trần theo tôi vào thư phòng để nói về bản hợp đồng có được không?"
"Tại sao không nói ở đây? Nếu Cao tổng có thắc mắc gì, tôi là người thích hợp nhất để giải đáp, không đúng sao?"
"Tôi còn có cuộc họp, vào thư phòng nói chuyện không được sao?"
"Nếu Cao tổng không phải kẻ tiểu nhân thì ngài cứ tự nhiên."
Cao Minh Thành bị lời nói của An Tịnh Nhã làm cho tức nghẹn lời. Đúng là người phụ nữ đáng ghét, mở miệng ra là kiêu ngạo.
Trong thư phòng...
Luật sư Trần đang ngồi đối diện Cao Minh Thành. Cao Minh Thành lại nhàn nhã không nói gì ngồi chắp hai tay vào nhau nhìn chằm chằm người đối diện.
"Cao tổng không biết là còn thắc mắc chỗ nào?" Luật sư Trần cầm bản hợp đồng nên, bộ dạng nghiêm túc muốn bàn chuyện.
"Đúng rồi, tôi đang có thắc mắc..." Cao Minh Thành vân vê chiếc nhẫn trên tay: "Luật sư Trần có vợ rồi, sao còn có tình nhân và con riêng bên ngoài."
Mặt luật sư Trần nhanh chóng tái mét, sau đó khôi phục lại, giọng tức giận nói: "Cao tổng, vẫn là nên nói về hợp đồng. Chuyện riêng của tôi, không cần Mạc tổng để ý."
"Ồ, cũng đúng. Tôi đương nhiên không để ý, nhưng không biết vợ của luật sư Trần có để ý hay không."
"Cao tổng..."
Luật sư Trần đập bàn quát lớn, Cao Minh Thành lại nhướng mày mỉm cười.
Luật sư Trần ngồi xuống lấy khăn tay lau mồ hôi, tiếp tục nói: " Cao tổng muốn gì cứ nói thẳng."
"Vậy mới ra dáng luật sư chứ." Cao Minh Thành gõ bàn nở một nụ cười yêu nghiệt.
Hoàn toàn không phải bộ dáng tổng tài lạnh lùng đây rõ ràng là mặt tổng tài tâm vô sỉ.
Nghe có tiếng bước chân bước mạnh đến gần, An Tịnh Nhã nheo mắt: "Luật sư Trần!"
"An...Cao thiếu phu nhân. Cao tổng đã kí vào hợp đồng rồi, về làm thêm một số thủ tục nữa là bản hợp đồng chính thức có hiệu nghiệm."
Đột nhiên lại gọi là Cao thiếu phu nhân... An Tịnh Nhã mỉm cười có lệ: "Tôi biết rồi. Ngày mai tôi sẽ cùng với bạn mình đến chỗ của ngài để kiểm tra bản hợp đồng lại một lần nữa, sau đó mong ngài hãng gửi nó lên tòa án."
Luật sư Trần cả kinh nhưng giọng điệu vẫn rất là bình tĩnh trả lời: "Được. Vậy bây giờ tôi đi trước."
Trước khi đi, luật sư Trần còn rất "may mắn" được Cao Minh Thành tặng cho một nụ cười "dễ mến". Sau đó, luật sư Trần gần như là người bỏ của chạy lấy người.
"Cao tổng, bản hợp đồng đã ghi rất rõ ràng rồi, mong ngài có thể tuân theo, tránh tình trạng chúng ta vì một hợp đồng riêng tư mà phải ra tòa."
"An Tịnh Nhã, cô không sợ người nhà cô biết được sao?"
An Tịnh Nhã nhoẻn miệng cười: "Họ biết thì có sao? Là tôi cưới chứ đâu phải họ cưới. Người xưa có câu, con gái gả đi như bát nước đã đổ đi, An Tịnh Nhã tôi và An gia từ vài ngày trước đã không còn quan hệ gì rồi."
An Tịnh Nhã gọi Mộng Phạn đến đưa cô lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại Cao Minh Thành ngồi cau mày suy nghĩ.
Luật sư Trần vừa vào đến trong văn phòng thì có người gọi.
"Luật sư Trần, hôm nay ngài vất vả rồi. Đây là quà mà tổng tài chúng tôi dành tặng cho ngài."
"Chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần Mạc tổng phải ra tay hào phóng như vậy." Luật sư Trần dù miệng nói vậy nhưng vẫn đưa ra nhận lấy hộp quà.
Cố Trạch Dương cười âm hiểm một tiếng ghé sát tai Luật sư Trần nói: "Luật sư Trần đã nhận quà rồi xin hãy nhớ những gì chúng ta đã bàn bạc, xin đừng làm Mạc tổng tức giận."
"Thư kí Cố...." Luật sư Trần e dè nói: "Cao tổng bên kia cũng đang uy hiếp tôi, cái này..."
"Vậy sao? Luật sư Trần chỉ cần đảm bảo làm theo đúng những gì An tiểu thư nói, tôi đảm bảo với ngài, chuyện ngài ngoại tình, vợ ngài có chết cũng không biết được."
Cố Trạch Dương nói xong liền tiêu soái rồ đi để lại Luật sư cố gắng ngượng cười.
Bản thân bị hai ông lớn áp giữ, về phe người nào cũng không thoát được. Vẫn là phải bảo toàn tính mạng trước. Mạc Tu Kiệt chính là kẻ điên, động vào kẻ điên không bằng đắc tội một chút với người bình thường.
Cố Trạch Dương quay về báo lại tình hình cho Mạc Tu Kiệt, Mạc Tu Kiệt cười một tiếng rồi nói: "Cậu nghĩ xem tôi giới thiệu một luật sư tốt như vậy, chị dâu cậu về nhà có khen thưởng tôi không?"
Nhìn gương mặt cười ngây ngô của Mạc Tu Kiệt mà Cố Trạch Dương sợ suýt thì tè ra quần. Cho dù đây không phải lần đầu tiên cậu chứng kiến vẻ mặt này của lão đại, nhưng vẫn là lần nào chứng kiến lần ấy ngã quỵ.
Lão đại, anh ngàn vạn lần đừng vì chữ "yêu" mà sai lầm, đừng vì chữ "yêu" mà đánh mất bản tính lãnh đạo của mình.
"Cố Trạch Dương, hôm nay cô ấy có một bài luận, mấy ngày này còn ôn thi, rất vất vả. Cậu nghĩ tôi có nên về nhà đích thân xuống bếp nấu cơm cho cô ấy không."
"Đích.. thân?" Cố Trạch Dương trố mắt hỏi lại. Nhưng ai kia đơn giản chỉ là nói thông báo, ngay sau đó liền đứng dậy cầm áo vest đi về thật.
Cố Trạch Dương lần này là hoàn toàn ngu người. Lão đại không còn là lão đại nữa rồi.