Mạc lão phi nhân cười hiền từ một tiếng, nhìn qua lại giữa An Tịnh Nhã và Cao Minh Thành, sau đó mới nói.
"Tiểu Nhã à, chúng ta có chuyện này muốn nói với cháu." Lão phu nhân ngập ngừng vài giây, sau đó mới nói tiếp, "Lúc trước chúng ta đều để lại một phần tài sản cho Kỳ Kỳ, sau khi vụ việc xảy ra, phần tài sản đó vẫn không thay đổi. Kỳ Kỳ hiện tại không còn, vì vậy chúng ta liền tính để lại nó cho cháu. Thật tình, nếu như không để lại cho cháu, phần tài sản đó cũng không biết cho ai. Chúng ta tính cứ sang tên tài sản cho cháu, nhưng Kiệt Kiệt nói, chúng ta nên nói cho cháu biết trước."
Mạc lão ở trên giường lúc này cũng lên tiếng.
"Kiệt Kiệt đã kể hết mọi chuyện cho chúng ta nghe, biết được Kỳ Kỳ năm đó ký giấy kết hôn với người ta, nhưng người ta lại chẳng thèm cho danh phận, hại cháu khổ sở ở đó bao nhiêu năm. Bây giờ còn phải kết hôn với một người mình không yêu."
"Hai người hình như hiểu nhầm rồi. Cao Minh Thành là một người đàn ông tốt, là người đàn ông mà cháu yêu. Cháu phải cảm ơn họ mới đúng, vì đã gả cháu cho một người đàn ông tốt nhất trên đời này."
An Tịnh Nhã nghiêng đầu mỉm cười nhìn Cao Minh Thành, Cao Minh Thành cũng hơi cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt đều là gió xuân ấm áp, nhưng trong tim lại có nơi nào đó đau nói không thể diễn tả được.
Mạc lão thở khó nhọc một chút, lại nói.
"Lão già này vẫn mong cháu sẽ nhận phần tài sản đó. Nếu dùng nó gọi là để bù đắp, vậy chắc chắn là muộn rồi. Coi như, đó là của hồi môn đi."
"Cháu sẽ nhận." An Tịnh Nhã mỉm cười nói, đáp lại mà không chần chừ.
Mạc lão và lão phu nhân nghe vậy thì thầm thở phào một tiếng, giống như trong lòng đã trút được chút gánh nặng tâm trạng tội lỗi.
"Chúng cháu còn có việc, xin phép đi trước. Hai người cũng nên nghỉ ngơi đi."
Mạc lão ở trên giường, ánh mắt nhìn đến Cao Minh Thành, giọng nói của một ông già khó thở đứt từng quãng.
"Cao tổng.... Tuy biết lão già này nói hơi thừa...nhưng vẫn muốn nói. Có thể chăm sóc cho con bé thật tốt không? Hờ, lão già này đã gần đất xa trời, điều hối hận nhất có rất nhiều, nhưng đau lòng nhất là không thể dắt tay con gái vào lễ đường. Không thể làm chỗ dựa cho con gái. Bây giờ chỉ có thể nói những lời này với cháu gái."
Cao Minh Thành cúi người chào, sau khi đứng thẳng người dậy, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt già nhăn nheo của Mạc lão.
"Cả đời này, cháu chỉ yêu duy nhất một người con gái, thề dùng cả tính mạng để bảo vệ cô ấy. Nhã Nhã, tuy cô ấy có tính cách mạnh mẽ, nhưng lại dễ tổn thương. Mỗi lần thấy, cháu đều sẽ rất đau lòng. Cháu không hy vọng bản thân khiến cô ấy buồn, càng không cho phép người khác khiến cô ấy tổn thương."
((((bà tác giả: Nói to nữa lên anh, sau này vả cho đau \=))))))
Mạc lão mỉm cười hài lòng, còn lão phu nhân đưa tay lau nước mắt, sau đó mỉm cười nhìn ra bên ngoài. Vậy mà, tuyết đã rơi lúc nào rồi.
Tuyết....rơi rồi. Giống như mùa đông của một nơi nào đó, tuyết cũng rơi như vậy, là mở đầu cho một kiếp tình duyên đau khổ.
An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành đi ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa cô liền dừng lại, quay đầu nhìn Mạc lão và lão phu nhân.
"Mẹ là người nhân hậu, mẹ đã không còn giận hai người từ lâu lắm rồi."
Nhìn tuyết rơi bên ngoài, An Tịnh Nhã đưa tay ra hứng vài bông tuyết, "Chúng ta định ra ngoài chơi, mà tuyết lại rơi mất rồi."
Cao Minh Thành đưa tay mình ủ ấm bàn tay nhỏ bé lại lạnh ngắt của cô.
"Chúng ta có thể đi dạo. Nếu em thấy lạnh, chúng ta có thể không đi nữa."
"Không đâu ạ. Đi dạo cũng rất tuyệt."
An Tịnh Nhã định đưa tay lên đút vào túi áo anh, đầu bỗng nhiên lại giật một cái đau nhói, sau đó cô liền vô thức nhắm mắt lại, vạn vật xung quanh cứ như vậy mờ dần, cuối cùng là bóng tối bao trùm.
"Tình trạng hiện tại diễn biến nhanh hơn chúng ta nghĩ. Phần này não của cô ấy đang co bóp dữ dội, ảnh hưởng đến một số dây thần kinh xung quanh. Tôi nghĩ, thời gian phẫu thuật nên càng sớm diễn ra càng tốt."
"Nếu tình trạng hiện tại đang chuyển biến xấu, vậy phẫu thuật, mức độ rủi ro....là bao nhiêu?"
Viện trưởng Đỗ nhìn vào màn hình trước mặt, "Tôi không dám đảm bảo một con số nào. Vì tình trạng hiện tại của cô ấy diễn ra rất bất thường, trong lúc phẫu thuật, nếu tiểu não co bóp quá dữ dội, vậy mức độ rủi ro sẽ là rất cao. Còn nếu nó chỉ co bóp ở mức độ nhẹ, vậy cuộc phẫu thuật thành công là 70%."
Cao Minh Thành xoa thái dương, lấy một lọ thuốc nhỏ ra, đổ lấy một viên bỏ lên miệng uống.
Viện trưởng Đỗ nhìn lọ thuốc, cau mày hỏi.
"Cao tổng vẫn còn uống thuốc này sao?"
Cao Minh Thành cất lọ thuốc vào túi, cảm nhận cơn đau đầu vẫn chẳng thuyên giảm, đáp lại.
"Sao vậy? Tôi trước giờ vẫn dùng nó."
"Vậy Cao tổng phu nhân vẫn chưa nói với cậu à?"
Cao Minh Thành mù mịt, "Nói cái gì?"
Viện trưởng lại cau chặt lông mày, nhưng nghĩ đến thái độ lo lắng của An Tịnh Nhã, "Có thể cho tôi xem thuốc bên trong không?"
Cao Minh Thành không hiểu nhưng vẫn đưa lọ thuốc ra.
Viện trưởng Đỗ đổ vài viên ra, đưa lên mũi ngửi, lại lấy tay bóp vụn hai viên ra, nhìn chăm chú một hồi, lông mày cũng từ từ dãn ra.
"Viện trưởng Đỗ, có thể dài thích không?"
"Tôi không biết vì sao đến hiện tại cô ấy lại giấu cậu, nhưng thật may là cô ấy đã đổi thuốc rồi."
"Đổi thuốc?" Ánh mắt Cao Minh Thành nhìn đến những viên thuốc vụn trên mặt bàn.
Viện trưởng Đỗ liền nói ra hết mọi chuyện việc An Tịnh Nhã đến tìm ông nhờ ông kiểm tra thuốc, lại nói đến tác dụng xấu của thuốc gây ra, cuối cùng nói thuốc trong lọ đã được đổi sang một loại thuốc bổ sức khỏe rồi.
Cao Minh Thành nhớ lại mấy tháng trước, mỗi lần uống thuốc này xong thì đầu sẽ bớt đau ngay lập tức, nhưng thời điểm hai tháng đổ lại đây, đúng là mỗi lần uống vào, thời gian bớt đau không còn hiệu quả tức thời nữa.
Ánh mắt thất thần nhìn An Tịnh Nhã an tĩnh nhắm mắt ở trên giường, Cao Minh Thành đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, sau đó hôn nhẹ xuống trán cô.
Thuốc này là Angel đưa.
Vì ngày trước sống bên Mĩ, có rất ít anh em họ hàng trạc tuổi chơi cùng chỉ có con gái nuôi của dì ruột anh là kém anh một tuổi có thể cùng chơi. Nhưng cô bé lại tránh né mỗi khi anh lại gần. Mẹ nói vì cô bé trầm tính, sống nội tâm nên sợ tiếp xúc với người khác. Cũng là lý do đó, Cao Minh Thành đối với cô em họ này mới yêu thương hơn những anh em họ hàng khác trong gia tộc, cũng nuông chiều hơn.
Nhưng lại cho anh uống thuốc suy giảm trí nhớ, là muốn anh quên đi cái gì???
An Tịnh Nhã đến tối vẫn chưa tỉnh lại, Cao phu nhân bất an ngồi bên cạnh, chốc chốc lại kéo viện trưởng Đỗ lại hỏi bao giờ thì người tỉnh, nhưng viện trưởng Đỗ hẳn nhiên là lắc đầu không biết.
Mạc Tu Kiệt và Lộ Khiết sau khi nhận được tin cũng đến, ngay cả Hàm Họa Y nghe được tin ở đâu, xin nghỉ buổi học nhảy tối xách túi chạy đến.
Hàm Họa Y vừa nghe bệnh tình hiện tại của An Tịnh Nhã vừa nhìn An Tịnh Nhã sắc mặt vẫn hồng hào trên giường bệnh, "Cô ấy không bị nặng đến vậy chứ?"
"Con bé đã ngất từ sáng đến giờ rồi...." Lộ Khiết lấy khăn giấy ra đưa cho mẹ Cao, vỗ lưng an ủi bà, ánh mắt nhìn đến An Tịnh Nhã cũng tràn đầy lo lắng.
Mạc Tu Kiệt nhìn An Tịnh Nhã, lại nhìn đến Cao Minh Thành đứng ngoài ban công, hình như đang hút thuốc.
Mở cửa ban công đi ra, rồi lại đóng chặt lại. Mạc Tu Kiệt cất giọng lạnh lùng hỏi, "Có chuyện gì xảy ra?"