Nghe Lưu Cẩn Thiên kể xong, An Tịnh đại khái cũng nắm bắt được câu chuyện, cô nghiêng đầu nhìn cảnh vậy bên ngoài buổi đêm, "Vậy bây giờ người đang ở bệnh viện sao?"
"Chắc vậy." Tạ Tranh lúc này mới lên tiếng, giọng nói trầm bổng nhưng nhẹ nhàng nghe vô cùng êm tai.
An Tịnh Nhã họ nhẹ một tiếng, ánh mắt như vô tình lướt qua chạm vào mắt Tạ Tranh, muốn nhắc nhở người một câu.
Tạ Tranh hơi nhún vai không nói gì.
An Tịnh Nhã nhìn sang Lưu Cẩn Thiên, lại liên tưởng đến Vương Minh Thành trong đầu, lại nhìn sang Tạ Tranh. Cuối cùng cô ném chuyện này ra khỏi đầu không muốn nghĩ nữa, chỉ nói vào chuyện chính.
"Ngày mai tôi dẫn hai anh tới bệnh viện."
Tạ Tranh nhướn mày, "Làm gì."
An Tịnh Nhã híp mắt cười, "Đương nhiên là thăm bệnh."
Lưu Cẩn Thiên nghe vậy, mày nhíu lại, có hơi cao giọng.
"Tôi sẽ không xin lỗi đâu."
"Ai kêu em xin lỗi." Tạ Tranh quay sang phản bác.
Mắt thấy hai người này lại chuẩn bị tiếp tục, An Tịnh Nhã liếc mắt Giang Minh Triết, Giang Minh Triết lại đứng ra hòa giải. Sau khi tất cả đều im lặng, An Tịnh Nhã mới nố tiếp.
"Ngày mai tôi đưa hai người tới bệnh viện, bênh nhân cũng có thể dễ dàng gập người xin lỗi hơn."
Tạ Tranh cười một tiếng, nghe vô cùng....câu dẫn.
"Phu nhân quả không giống người thường."
An Tịnh Nhã cười một tiếng, chân đi giày đá Tạ Tranh một cái.
"Thu cái nụ cười đó của anh lại. Còn nữa, tôi không phải người thường, vậy ý anh tôi là cái gì! Thôi, tôi chỉ muốn làm người thường, chưa muốn làm người bất thường đâu."
Không biết là ai cười trước, trong xe liền vang lên tiếng cười không dứt.
Thả Lưu Cẩn Thiên xuống căn hộ anh ta đang ở, An Tịnh Nhã lúc này mới hỏi.
"Bộ phim sao rồi? Tôi quên không hỏi."
Lưu Cẩn Thiên quay lại đáp: "Tôi trong hai ngày tới không có cảnh quay nên Tạ Tranh dẫn tôi đi gặp bên nhà đầu tư của mấy hàng sản phẩm tôi đại diện."
Đợi xe đi rồi, An Tịnh Nhã nhìn Tạ Tranh vừa rồi có người ở đây thì hứng khởi, người vừa xuống thì mặt liền buồn xo như có người khi dễ vậy.
"Thu liễm lại chút được không? Dù sao tôi cũng là bà chủ của anh, còn không dưới một lần nhắc nhở anh rồi. Lưu Cẩn Thiên đang bước vào giai đoạn đi lên, tuyệt không thể gặp bất ki một tin tức xấu nào gây ảnh hưởng. Anh cố tình để cậu ấy động tay động chận, sau đó đứng một bên vỗ tay hưởng thụ cảm giác, nếu có người bắt gặp chụp lại thì sao?"
Tạ Tranh nhướng mày cười, "Vậy phải xem uy thế của phu nhân có bao nhiêu. Quản lý và nghệ sĩ đều là do đọc thân tổng tài phu nhân chọn để nâng đỡ, là kẻ nào không có mắt động vào. Tên khốn Lý Tịnh kia là thằng già háo sắc, chữ sắc to ngang chữ mạng. Vẫn là phải trông cậy vào đôi cánh của phu nhân, xem có đủ to để che cho người của mình không?"
An Tịnh Nhã híp mắt, thâm trầm nói, "Cậu đang lợi dùng tôi đấy à?"
"Dù sao theo đuổi được người vẫn là quan trọng nhất, tôi cũng đâu có phải đi hết cuộc đời cùng phu nhân."
Lợi dụng cô kích người trong lòng ra tay bảo vệ, đứng một bên hưởng thụ cảm giác, lại lợi dụng cô sẽ che cho người của mình, vì vậy không sợ chuyện sẽ lan ra ngoài, bản thân ở bên trong tha hồ làm càn.
Đúng là làm càn. Tạ Tranh này, đúng là không thể chơi cùng anh ta mà.
Thả Tạ Tranh xuống, trước khi người quay đầu lên phòng, An Tịnh Nhã lần nữa nghiêm túc nhắc nhở.
"Thu liễm vào."
Tạ Tranh vẫy tay không quay đầu đi về phía tòa chung cư.
"Biết rồi."
Giang Minh Triết ở bên cạnh lắc đầu thở dài, "Chắc chắn là nghe tai phải lọt tai trái."
Lại nhìn đồng hồ, đã là hơn mười hai giờ, Giang Minh Triết nhìn An Tịnh Nhã, "Phu nhân, đã muộn thế này rồi. Hai cái tên này đúng là biết gây họa."
An Tịnh Nhã chống tay trên cửa sổ, mắt phượng nhắm lại, "Không sao."
Xe dừng lại ở trước của biệt thự, An Tịnh Nhã bước xuống, xe, lúc này bên tai xen lẫn trong tiếng nước chảy thì có tiếng động cơ đến gần.
An Tịnh Nhã nhìn qua đài phun nước thấy chiếc xe đen quen thuộc đi vào.
Ra hiệu cho Giang Minh Triết quay về. An Tịnh Nhã đứng nguyên tại chỗ nhìn Cao Minh Thành từ trên xe bước xuống, cà vạt nới lỏng, mặc còn mỗi cái áo sơ mi đàn tháo pha h hai cúc trên, bộ dâng nhìn ra rất mệt mỏi.
Cao Minh Thành vừa xuống xe ngẩng mặt lên thì thấy Giang Minh Triết lái xe đi, An Tịnh Nhã đứng ở đài phun nước nhìn về hướng này, trên người mặc quần áo giống như vừa đi ra ngoài.
Cao Minh Thành nhíu mày, nhìn lại đồng hồ trên tay, chắc chắn là đã qua mười hai giờ.
"Sao muộn rồi em còn đi đâu vậy?"
"Sao anh về muộn vậy? Uống nhiều rượu lắm sao?x An Tịnh Nhã không có trả lười trực tiếp Cao Minh Thành, ngược lại hỏi lại anh, đưa tay khịt khịt mũi vì mùi rượu nồng đậm.
Cao Minh Thành muốn ôm An Tịnh Nhã, nhưng nhớ đến trên người mình toàn mũi rượu, chửi thầm mấy lão già không biết tiết chế. Nếu không phải vì anh muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, cũng sẽ không nể mặt mà uống từng đó rượu.
"Chúng ta vào nhà trước."
An Tịnh Nhã gật đầu, bước song song bên cạnh Cao Minh Thành đi vào nhà.
Cởi ra quần áo ở ngoài, giẫm chân trên thảm lông ấm áp, An Tịnh Nhã bước lên giường nằm xuống. Một lúc lâu sau Cao Minh Thành mới quay ra, tóc cũng đã được sấy khổ, đang rủ xuống gần như chạm đến mắt.
Đợi Cao Minh Thành nằm xuống bên cạnh, An Tịnh Nhã như thói quen ngày thường rúc vào trong lòng anh, tay vòng qua eo anh, túm lấy áo ngủ của anh, cất giọng thì thầm.
"Có phải là chuyện của em không?"
Cao Minh Thành không khẳng định cũng không phủ định.
"Chỉ là uống vài hớp rượu thôi, em không cần lo lắng."
"Vất vả cho anh rồi."
"Không sao. Là việc anh lên làm."
An Tịnh Nhã ở trong vòng tay ấm áp của anh kể lại lý do mình ra ngoài về muộn.
Cao Minh Thành nghe vậy, tay xoa xoa lưng cô, "Vậy để anh cho người giải quyết."
An Tịnh Nhã ngẩng mặt nhìn anh, dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhẹ, nhìn thấy cái cằm của anh, thấy cái mũi cao, và đôi mắt màu đen vẫn mở nhìn cô.
"Chuyện này em giải quyết được."
Cao Minh Thành nhìn thẳng vào mắt An Tịnh Nhã, đáp lại:
"Ừ, vậy em giải quyết. Có gì khó khăn cứ nói với anh."
Cao Minh Thành vừa dứt lời, môi đã chạm vào một đôi môi khác, mềm mại và có hơi lạnh.
An Tịnh Nhã nhướn người, tay vòng qua đầu Cao Minh Thành, chủ động hôn anh.
Cũng không phải lần đầu tiên chủ động, nhưng hình như lâu rồi hai người chưa hôn nhau.
Một nụ hôn ấm áp, mang theo yêu thương và quan tâm lo lâng, kéo dài mãi không dứt. .
Cao Minh Thành không muốn đi quá giới hạn, lo lắng cho sức khỏe của An Tịnh Nhã sợ cô không chịu được, vì vậy dứt nụ hôn, liền ôm chặt An Tịnh Nhã ở trong lòng, nói chúc cô ngủ ngon.
An Tịnh Nhã ở trong vòng tay to lớn ấm áp của anh nở nụ cười nhẹ, mắt cũng từ từ nhắm lại, chìm vào giấc ngủ.
Cao Minh Thành lại chưa ngủ, hai mắt vẫn mở to nhìn đèn ngủ họa tiết hoa mẫu đơn, lại ôm chặt An Tịnh Nhã thêm một chút.
Mong rằng, sau này sẽ không còn bất kì chuyện gì xảy ra ngăn cách chúng ta nữa. Như vậy, đã đủ rồi. Giày vò nhau như vậy, đã đủ rồi.
Cái gì nên buông bỏ thì buông bỏ, cố chấp mãi chỉ khiến bản thân thêm tổn thương, thêm đau lòng, lại giày vò nhau rơi nước mắt.
Chỉ mong cuộc sống mãi bình yên như vậy, có thể mỗi tối đều có thể ôm em trong lòng đi ngủ, sáng mở mắt lại có thể thấy nụ cười của em, chỉ cần một điều đơn giản như vậy.
An Tịnh Nhã đàn ngủ bỗng nhíu mày một cái, vô thức ôm chặt Cao Minh Thành hơn.
Trong không gian tĩnh lặng mà mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, dường như có một nụ cười vang lên, Angel ngồi tựa vào ghế, nhìn ly rượu đỏ như máu trong tay, cất tiếng cười trầm đục, đôi mắt ánh lên đều là ác ý, quanh thân như có khí đen hội tụ.