Nửa đêm gió thổi mạnh, lại thêm tiết trời tuyết rơi, canh ba lúc này thập phần buốt lạnh. Cửa tẩm cung Hoa cung từ từ mở ra, bước ra ngoài là một thân ảnh mặc y phục trắng, gương mặt có phần tái nhợt, mắt phượng lúc này hơi đỏ, một lại trắng nhợt, nhưng dù vậy từng nét trên gương mặt vẫn như là được tỉ mỉ khắc họa, vô cùng đẹp.
Giẫm lên nền tuyết trắng mỏng, An Hi Hoàng hậu từ từ đi ra khỏi tẩm cung ấm áp, mở cửa cung rồi lại khép lại.
Xuân Hoa vừa chợp mắt một chút, lúc này giật mình tỉnh dậy vội vào trong phòng xem chủ tử nhà mình có đột nhiên lại phát sốt không, lại kinh ngạc nhìn giường trống vắng không thấy người.
Canh ba, Hoa cung thắp sáng đèn. Tất cả cung nữ thái giám đều bị gọi dậy, lúc này đang chạy khắp nơi tìm Hoàng hậu. Tìm khắp trong ngoài Hoa cung, gọi đến khàn cả tiếng cũng không thấy người.
Xuân Hoa cả người đều run lên, gọi A Phúc đến.
"Cho người ra ngoài cung tìm."
A Phúc quay người đi tìm vừa chạy được vài bước lại bị gọi lại.
"Cho người đến Thanh Nguyệt cung tìm Hoàng thượng, nói nương nương mất tích rồi."
A Phúc vội vàng chạy đi làm theo.
Xuân Hoa đưa mắt nhìn mọi người vẫn đang chạy tìm khắp nơi, còn người vẫn không thấy.
A Phúc đến Thanh Nguyệt cung tìm Hoàng thượng canh ba, Hoàng thượng một phát đạp bay người, tức giận quát to.
"Nàng ấy lại giở trò gì nữa."
A Phúc sợ đến ngây cả người, lồm cồm bò dậy từ dưới đất, không thể tin đây là đế vương trước giờ yêu thương bảo vệ Hoàng hậu, giống như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Hoàng thượng truyền Ân Ly thị vệ đến, kêu người đi tìm, bản thân lại quay vào Thanh Nguyệt cung tiếp tục nghỉ ngơi.
A Phúc cũng không dám nói gì, đứng dậy chạy về.
Xuân Hoa thấy A Phúc, thấy Ân Ly đi phía trước, nhưng lại không thấy Hoàng thượng đâu.
"Sao rồi."
A Phúc nhăn mày, nhìn đến Ân Ly, ghé tai Xuân Hoa vội nói, "Hoàng thượng rất tức giận, đạp ta một cái, nói Hoàng hậu lại giở trò gì nữa, sau đó cử Ân Ly đại nhân đến, còn Hoàng thượng quay vào tiếp tục nghỉ ngơi rồi."
Hẳn nhiên đến cả Xuân Hoa nghe xong cũng ngây người. Đợi A Phúc chạy đi tìm, lúc này mới lại gần Ân Ly hỏi.
"Hoàng thượng, dạo này không khỏe sao?"
Ân Ly không chậm một giây đã trả lời.
"Trên triều mấy ngày nay khá căng thẳng."
Nhưng chưa Hoàng thượng bỏ mặc Hoàng hậu như lúc này. Xuân Hoa nhớ lại gần một tuần trước Hoàng thượng còn thức cả một đêm chăm sóc bên giường Hoàng hậu, sau đêm hôm đó như biến thành một người khác, đối với Hoàng hậu xa lạ chẳng quen.
An Hi bước từng bước về phía trước, lúc dừng lại đã ở hồ sen sau Kính Thiên Điện.
Thị vệ canh giữ Điện Kính Thiên thấy Hoàng hậu một mình đi đến, vội cúi người hành lễ, một người trong đó tiến lên nói.
"Hoàng thượng hôm này không ở đây. Nương nương sao lại đến đây lúc canh hai này."
An Hi ở tròng làn tuyết rơi, trên người chỉ mặc y phục mỏng, môi đã nhợt nhạt tím ngắt, lúc này nở một nụ cười nhẹ.
"Ta biết hôm nay Hoàng thượng đến Thanh Nguyệt cung." Nhìn ra xa, "Bổn cung có thể vào trong đợi người không?"
Không đợi thị vệ kia trả lời, An Hi đã tiếp tục nói, "Bổn cung ở ngoài đợi cũng được."
Nếu là lúc trước, An Hi Hoàng hậu vẫn là cứ thế đi vào, không cẩn qua bẩm báo. Nhưng mấy hôm trước Hoàng thượng đã có lệnh, không được sự cho phép, ai tự ý xông vào đều chém đầu, hẳn nhiên là Hoàng hậu cũng không ngoại lệ.
An Hi buông lỏng hai tay xuống, im lặng đứng trước Điện Kính Thiên.
Thị vệ đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn đến Hoàng hậu chỉ mặc y phục bình thường đứng dưới gió tuyết, lóng ngóng không biết làm gì.
Thị vệ vừa rồi ghé sát tai thị vệ khác nói thầm, thị vệ kia được lệnh rời vị trí chạy đi đến Thanh Nguyệt cung. Nhưng đi nửa đường lại gặp Ân Ly và Xuân Hoa đang đi tìm người.
Thị vệ nhận ra cung nữ thân cận bên Hoàng hậu, lại nghe nói họ đang đi tìm Hoàng hậu,vậy là đứng lại, nói Hoàng hậu đang ở trước Điện Kính Thiên.
"Ngươi tiếp tục đến Thanh Nguyệt cung tìm Hoàng thượng."
Ân Ly phân phó xong liền chạy cùng với Xuân Hoa chạy đến trước Điện Kính Thiên.
Nhìn thấy chủ tử nhà mình chỉ mặc y phục bình thường mỏng manh đứng ở dưới thời tiết rét lạnh, Xuân Hoa vội vàng lấy áo khoác lông cừu vẫn luôn cầm theo khoác lên cho nàng, hai mắt đỏ hoe.
"Nương nương, người sao lại nửa đếm đi đến đây. Ngày mai chúng ta đến tìm Hoàng thượng không được sao?"
An Hi nhìn về ba chữ Điện Kính Thiên treo trên cao, "Ta sợ Hoàng thượng tránh mặt không gặp ta. Nửa đếm không ngủ được, vì vậy muốn đến đây đợi người."
"Nhưng sao nương nương không gọi nô tỳ dậy đi cùng, còn mặc y phục mỏng như vậy."
An Hi cười cười, đưa bàn tay lạnh ngắt giơ lên, định lau nước mắt cho Xuân Hoa, lại nhận ra tay mình lạng cóng, vì vậy hạ xuống, "Xin lỗi, lần sau nhất định sẽ đưa muội đi cùng."
"Sẽ không có lần sau."
"Nương nương, chúng ta vào trong đợi." Ân Ly lúc này mới tiến lên nói.
Thị vệ kia vừa nghe vậy, định lên tiếng, Ân Ly đã cản lại.
"Hoàng thượng trách phạt ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm."
Nói xong liền dẫn Hoàng hậu vào trong. Bên trong Kính Thiên Điện ấm áp, An Hi ngồi xuống ghế, nhìn ánh lửa nhỏ trong chậu than.
Không phai đợi lâu, rất nhanh sau đó Hoàng thượng đã đến Kính Thiên Điện, sắc mặt rất không tốt.
Nhìn An Hi gương mặt tái nhợt ngồi bên chậu than, tức giận quát lên.
"Nàng lại giở trò gì? Đêm hôm không ngủ còn chạy ra ngoài náo loạn."
An Hi đang cầm tách trà nóng, Hoàng thượng đi vào liền tức giận nói to, nàng giật mình nhất thời không kịp phản ứng, tách trà liền đổ hết xuống tay nàng, y phục cũng ướt.
Xuân Hoa vội rút khăn tay ra lau tay cho nàng, lo lăng hỏi nàng cps bị phỏng khống, lại nhìn đến bàn tay nàng vẫn lạng ngắt lúc này đỏ ửng, hẳn nhiên là đã bị phỏng.
An Hi rụt ray về, "Ta không sao." Lại nhìn đến Hoàng thượng vẫn đứng im cau mày khó chịu như cũ đứng đó, tim nàng lại thắt lại từng đợt nhói đau.
"Muội lui xuống đi, ta không sao, ta muốn nói chuyện với Hoàng thượng một chút."
Xuân Hoa nhìn bàn tay đỏ ửng của chủ tử, lui ra ngoài.
Cao Lãnh đế lúc này đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh nàng, nhìn nàn tay nàng đỏ ửng dè dặt đặt nhẹ trên đùi, mở miệng muốn truyền thái y, lại nghe Hoàng hậu nói, “không cần đâu”.
"Hoàng thượng. Thần thiếp chỉ muốn đến nói với người vài câu, sợ Hoàng thượng không muốn gặp, nhất thời hồ đồ không suy nghĩ, nửa đêm đi đến đây."
"Nàng cũng biết bản thân hồ đồ."
An Hi nở nụ cười nhạt tiếp tục nói, "Xuân Nhi, thần thiếp muốn gặp muội ấy."
"Nô tỳ đó đã được mang đi chôn rồi."
"Chôn rồi? Chôn ở đâu?"
"Đó không phải việc của nàng. Nếu nàng đến chỉ vì muốn nói về việc này, vậy về đi. Chuyện này không phải chuyện gì tốt đẹp, nếu còn điều tra, trong cung sẽ truyền điều không hay."
"Hoàng thượng,...." An Hi hai mắt nhìn thẳng vào Cao Lãnh đế, "Thần thiếp nghe nói, dạo này người luôn ở Thanh Nguyệt cung. Nếu muốn sủng ái hậu cung, vậy mong hoàng thượng nhớ, hậu cung ít phi tần, khẩn mong Hoàng thượng cho mở chọn tuyển phi."
"Nàng là muốn nói cái này với trẫm?" Cao Lãnh đế bỗng nhiên trầm giọng lạnh lẽo nheo mắt hỏi.
"Nếu Hoàng thượng muốn độc sủng Triệu quý phi, vậy thì không cần." An Hi không có trả lời, ngược lại nói tiếp.
Tách trà khác trên bàn bất ngờ được cầm lên đạp xuống đất tạo nên âm thanh chói tai, Cao Lãnh đế tước giận đứng bật dậy chỉ tay vào mặt Hoàng hậu.
"Nàng đang trách cứ trẫm."
An Hi vẫn như cũ ngồi im trên ghế, "Thần thiếp không dám."
"Đây là thái độ của nàng. Nàng...loạn rồi, loạn thật rồi. Có vẻ trẫm chiều nàng, chiều đến loạn rồi. Nàng quay về, chép nữ tắc một tháng cho trẫm, không có lệnh của trẫm, nàng không cần phải ra ngoài. Chuyện hậu cung giao lại hết cho Triệu quý phi lo liệu."