An phu nhân ngắm nhìn dung mạo của con gái cũng kích động không thôi, khen con gái đến chín tầng mây xanh. Mộng Phạn nhìn một màn này rồi lại nhìn thiếu phu nhân nhà mình im lặng ngồi trên giường nghe nhạc thì giận đỏ mặt.
Đó rõ ràng là lễ phục thiếu gia chọn cho thiếu phu nhân, sao thiếu phu nhân có thể vất cho người khác mặc như vậy chứ?
Chiếc siêu xe Paganin Huayra Imola màu đen từ từ dừng lại trước cửa biệt thự. Cửa xe mở lên cao trông giống như đôi cánh chim đại bàng đang sải cánh. Cao Minh Thành vẻ mặt thờ ơ như không quan tâm nhìn sang vườn hoa bên trái.
An Hi Văn vẻ mặt ngượng ngùng đi ra, uyển chuyển ngồi lên ghế, thẹn thùng gọi một tiếng: "Cao tổng."
Hàng lông mày của Cao Minh Thành từ từ cau lại, nhìn sang bên cạnh mình liền thấy một cô gái vẻ mặt ửng đỏ đang ngại ngùng, gương mặt lại càng biểu lộ sự khó chịu.
"Cô là ai?" Ngữ khí nói ra ba chữ này cũng thật lạnh nha.
Nụ cười của An Hi Văn cứng đờ lại, biểu cảm hơi mất tự nhiên. Dù sao cũng là Đại tiểu thư An gia, lại là nữ minh tinh hàng đầu trong giới giải trí, không nói đến bộ phim đưa cô ta lên đỉnh cao của sự thành công ngày hôm nay là do Cao Minh Thành đích thân ra tay đầu tư. Cao Minh Thành thế mà lại dùng gương mặt lạnh như băng ngàn năm kia mà hỏi cô ta là ai.
An Hi Văn đương nhiên tức giận, nhưng thân là một diễn viên phái thực lực, vẻ mặt mất tự nhiên và sự tức giận không tồn tại quá lâu trên gương mặt, thay vào đó là vẻ ngại ngùng cùng nụ cười chuẩn mực "nghiêm túc".
"Em là An Hi Văn. Tiểu Nhã đi lại không tiện nên em thay em ấy đi cùng...Cao tổng tới Hàm thị."
Cao Minh Thành nghe xong thì nghiêng đầu nhếch môi mỉm cười. An Hi Văn lạnh sống lưng khi nhìn thấy nụ cười này.
Cao Minh Thành chậm rãi tháo cúc áo vest trước ngực ra, rồi chậm rãi nhả chữ: " Hóa ra là chị dâu... Không làm phiền chị, vợ em tuy sức khéo không tốt, nhưng mấy bữa tiệc như vậy, em vẫn chăm sóc cho cô ấy được, không nói đến cô ấy còn là phu nhân Cao thị, vắng mặt cũng không được tốt. Vẫn là không nhọc lòng chị dâu."
Sau đó An Hi Văn chỉ biết trơ mắt nhìn Cao Minh Thành bước xuống xe.
"Giang Minh Triết."
Nghe tổng tài nhà mình gọi, Giang Minh Triết dùng biểu cảm "toang rồi" để biểu thị cảm xúc. Đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm không nói gì của Cao Minh Thành, Giang Minh Triết cúi đầu thầm lau mồ hôi.
"Giang Minh Triết, cậu rốt cuộc là chuyển lời gì đến thiếu phu nhân?" Cao Minh Thành lạnh giọng lên tiếng, còn nở nụ cười "thân thiện" với cậu khiến cho cậu ở trong lòng khóc thành một dòng sông.
Tổng tài, ngài có thể đừng cười như vậy có được không? Tôi không chết vì yểu mệnh thì cũng bị ngài dọa cho lên cơn đau tim mà chết.
"Đổi xe đi." Sau đó quay đầu nhìn An Hi Văn vẫn ngơ ngác ngồi trong xe, Cao Minh Thành nói tiếp: "Nếu chị dâu tôi thích chiếc xe đó, vậy cho chị ấy đi. Nếu không, thì mang đến bãi phế liệu đi."
Nói xong liền đi thẳng vào trong nhà. Giang Minh Triết lẩm bẩm: "Thiếu phu nhân sao lại chọc giận tổng tài rồi." Sau đó đi đến gần An Hi Văn, nghiêm túc kính cẩn nói: "An đại tiểu thư, tổng tài nói cho cô chiếc xe này. Nếu cô không lấy, chúng tôi còn mang đến bãi phế liệu."
Gương mặt An Hi Văn không chỉ méo xệch đi mà còn đen một mảng. Nếu bây giờ nhận chiếc xe còn không phải là tự rước nhục vào mặt sao. An Hi Văn túm chân váy bước xuống xe, không hiểu sao lại vấp té. Giang Minh Triết vội vàng đỡ lấy eo cô ta để đỡ, sau đó để người đứng thẳng rồi liền nhanh chóng rút tay về, gương mặt lãnh đạm nghiêm túc.
An Hi Văn giọng yếu ớt nói: "Nếu.... bữa tiệc cần Tiểu Nhã, vậy tôi về trước. Phiền thư kí Giang chuyển lời đến Tiểu Nhã là tôi phải về rồi...."
"Được."
Không khí xung quanh cứ duy trì trạng thái như vậy khoảng một phút, An Hi Văn cắn răng xoay người, lúc này cả gương mặt mới bộc lộ sự tức giận. Vốn còn tưởng nói như vậy tên họ Giang kia sẽ đi vào gọi An Tịnh Nhã ra, lúc đó có thể kêu An Tịnh Nhã kích động vài lời với Cao Minh Thành để cô ta có thể đi cùng, tên họ Giang này rõ ràng là hiểu ý nhưng lại bày ra vẻ mặt "tôi cái gì cũng không biết".
An Hi Văn liếc mắt nhìn lại chiếc xe Paganin Huayra Imola giá lên đến 5 triệu USD chỉ vài giây nữa thôi sẽ bị đưa vào bãi phế liệu thì không khỏi tức giận. Cô ta vừa ngồi lên, Cao Minh Thành lại nói đem bỏ vào bãi phế liệu, này là ý gì? Chê cô ta bẩn sao?
Cửa phòng bị đạp mạnh ra, người đàn ông sải những bước chân dài đi vào, trạng thái có phần tức giận: "An Tịnh Nhã!" Cao Minh Thành lạnh giọng gọi một tiếng, người được gọi tên lại vẫn như cũ ngồi im trên giường nhắm mắt không hề có bất kì hành động giật mình hay phản ứng nào.
Cao Minh Thành cau mày tiến lại gần, lúc này mới nhận ra tai người con gái đang đeo AirPods.
An Tịnh Nhã lúc này mới giật mình mở mắt khi AirPods đột nhiên bị rút ra: "Mộng..."
Lời con chưa nói xong đã bị chặn lại bằng giọng nghiến răng nghiến lợi của ai đó: "An Tịnh Nhã!"
An Tịnh Nhã cau mày hơi nhíu mày, quay đầu không đáp, hẳn nhiên là rất lười nói chuyện với "chồng".
Cằm bị bóp chặt ép phải ngẩng lên, nhưng mắt không nhìn thấy, không thể nhìn thấy được gương mặt tức giận của người đàn ông: "An Tịnh Nhã, cô là vợ tôi."
Tịnh Nhã hờ hững lạnh nhạt: "Thì sao?"
Cao Minh Thành bị làm cho tức đến nghẹn lời. Người phụ nữ này im lặng thì không sao, mở miệng ra là bộc lộ sự kiêu ngạo.
Cao Minh Thành không phải con người nhiều lời, trực tiếp dùng hành động thay lời nói, kéo người từ trên giường xuống đất lại quên mất một điều An Tịnh Nhã không thể đứng. An Tịnh Nhã bất ngờ ngã nhào về phía trước, đập phải vòm ngực rắn chắc của Cao Minh Thành. Cao Minh Thành theo bản năng đưa tay vòng qua eo để giữ lấy người.
An Tịnh Nhã chau mày bám chặt vào tay áo vest của Cao Minh Thành, gương mặt tuy không bộc lộ rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn ra hành động vừa rồi rõ ràng đã làm chân cô đau buốt.