Buổi trưa mùa hè, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu xuống làm cho người ta cảm thấy choáng váng. Theo thanh âm lộc cộc của xe ngựa, đoàn người xuất hiện tại quán trà trên đường. Đi phía trước là ba con ngựa cao to, người cưỡi đều là một thân áo vải thô màu nâu, trên lưng ngựa treo binh khí, vừa thấy liền biết không phải dạng lương thiện. Đi theo phía sau là một chiếc xe ngựa tinh xảo, mã phu đánh xe chậm rãi đến, ngồi kế bên là một nha hoàn tóc hai búi mặc áo xanh xinh đẹp. Sau đó là một đám người cưỡi ngựa treo binh khí thủ hộ xung quanh xe ngựa. Nhìn qua biết là người giàu có xuất hành. Người đi bộ trên đường ào ào lui qua một bên, chẳng muốn tự chen vào mà rước xấu hổ.
Trong xe ngựa chủ nhân hình phân phó cái gì, nha hoàn áo xanh vén mành lên trả lời. Sau đó nói với nam nhân bên cạnh xe ngựa vài câu. Đoàn người liền dừng lại ở quán trà nhỏ.
Thấy ba nam nhân phía trước xoay người xuống ngựa. Lão bản vội vàng nghênh đón, “Quan khách cần gì?”
Nam tử đi đầu nhìn nhìn, quán trà không lớn, tổng cộng cũng chỉ có sáu cái bàn. Hai cái một hàng, xếp thành ba hàng. Bốn cái bàn phía bên trong đều đã có người ngồi. Gần bên trong là một đám người trang phục giống nhau, cầm vũ khí, xem ra là quen biết. Nam tử nhìn thấy thì căng thẳng, đến khi nhận ra xe tiêu phía sau thì thả lỏng người, thì ra là áp tiêu. Người bên ngoài nam tử không quá để ý chỉ nhìn lướt qua, phần lớn không là tiều phu thì là lữ nhân[1], không có gì nguy hiểm. Nhìn xong, hắn mới nhìn về phía lão bản quán trà rồi từ trong lòng lấy ra một khối bạc vụn đưa qua, nói: “Không cần chuẩn bị cái gì, cho chúng ta mượn dùng nhà bếp cùng một cái bàn là được.”
“Được được.” Lão bản cúi người gật đầu nhận lấy bạc vụn, hắn biết người phú quý đều có chút khó tính, chỉ cần không tìm hắn gây phiền toái là được.
Nha hoàn áo xanh xuống xe chỉ huy một đám nam tử nấu nước, trong lòng lấy ra một cái khăn gấm lau sạch sẽ cái bàn. Rồi trở lại xe ngựa vén lên mành, đỡ chủ nhân xuống xe. Một đôi tay ngọc thon thon vịn lấy nha hoàn, đạp lên ghế nhỏ mà xa phu chuẩn bị để xuống xe.
Một thân áo cánh màu sáng bạc lấp lánh, đai lưng cùng màu buộc lấy eo nhỏ nhắn, có chút động lòng người. Trên đầu đội nón che, vải mỏng dài tới bên hông chặn ánh mắt tò mò, chỉ mơ hồ có thể thấy được một hình dáng nữ tử nhu hòa. Thì ra là một tiểu thư nhà giàu, chẳng trách lại khẩn trương như vậy, mọi người nhìn thấy thì hiểu rõ. Lão bản quán trà chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi thấp đầu xuống lui sang một bên nhường đường, nếu hắn là người không hiểu rõ phải trái,quán trà của hắn đã sớm đóng cửa.
Nha hoàn đỡ nữ tử ngồi vào bàn, đưa lên trà ngon. Nữ tử nâng chung trà, lại không nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía nam tử mặc võ trang ngắn, thanh âm nhu hòa từ màn che truyền ra: “Hiện tại trời quá nóng, mọi người nghỉ ngơi một chút, mặt trời nghiêng về phía tây, chúng ta lại lên đường.”
“Dạ” một đám gia nhân ào ào đồng ý, đồng thời chen chúc ở một cái bàn khác nhốn nháo ngồi xuống, uống nước trà lão bản đưa lên.
Nữ tử ngồi một hồi liền đứng dậy trở về trên xe ngựa, nha hoàn áo xanh theo sau hầu hạ. Một đám hán tử thấy hai người rời đi, lập tức liền thả lỏng. Trong lúc nhất thời quán trà náo nhiệt vô cùng.
Mấy người lữ hành nghỉ ngơi đủ, gọi lão bản tính tiền, cầm lấy gói đồ rời đi. Một nam tử tên Hồ Khản tùy ý liếc mắt một cái, lại thu hồi ánh mắt, nâng chung trà lên đem nước trà uống một hơi cạn sạch, lại tiếp tục ồn ào.
“Oành!”
Bên ngoài quán trà truyền đến tiếng vật nặng va đập, tiếp theo đó là tiếng đánh nhau, không đợi bọn đại hán phản ứng lại, đám tiêu sư kia đã rút binh khí ra khỏi vỏ, vây lấy đại hán. Vài tên tiều phu cũng từ trong củi gỗ rút ra binh khí, đánh về phía đại hán. Đám đại hán nhất thời không thể phân thân, không có tinh lực xem xét tình hình bên ngoài quán trà.
Mạc Vãn Khê ôm cánh tay đứng ở ven đường, trước mặt là nha hoàn áo xanh vừa giết chết một tên đánh lén. Kiếm Vũ tay cầm nhuyễn kiếm, đem Mạc Vãn Khê bảo hộ ở phía sau, cảnh giác nhìn phía trước, chậm rãi lui về phía sau, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, không còn thấy bộ dáng nhu nhược.
“Tiểu thư, bọn họ nhiều người, đám người Lão Hoàng lại bị vây trong quán trà, Kiếm Vũ có khả năng không thể bảo vệ được cô.” Nói đến đây, Kiếm Vũ nghiêng đầu một cái, hạ giọng nói nhỏ, “Đợi lát nữa khi em đối phó bọn họ, tiểu thư mau đánh xe ngựa chạy trốn.”
Biết hiện nay nàng ở lại chỉ là gánh nặng, Mạc Vãn Khê gật gật đầu, nàng không phải là người không biết nặng nhẹ, tình huống trước mắt cũng không cho nàng nói thêm cái gì.
Thấy Mạc Vãn Khê gật đầu, Kiếm Vũ dùng lực dứt khoát chém lên người mấy gã ám sát, tên ám sát bị vây không trở tay kịp để Mạc Vãn Khê bắt được cơ hội. Mạc Vãn Khê vòng qua tên kia chạy tới xe ngựa. Thấy thế, đám ám sát cũng hiểu được, dựa vào hai người mà muốn tẩu thoát, đi ngăn cản Mạc Vãn Khê. Kiếm Vũ tấn công đột nhiên sắc bén hơn, không để ý trên người ngày càng nhiều vết thương, liều mạng đối phó.
Mạc Vãn Khê chạy vài bước, cảm thấy áo ngoài vướng víu, mặc kệ hình tượng tiểu thư, không chút do dự vứt áo ngoài, tốc độ dưới chân nhanh hơn không ít.
Hai người bị ám sát đánh lén khi ở trong xe ngựa, nếu không phải nhờ Kiếm Vũ phản ứng mau lẹ kéo nàng một phen, trường kiếm đâm vào trong xe sẽ không phải chỉ xẹt qua cánh tay, mà là mạng của Mạc Vãn Khê. Trong xe ngựa không gian nhỏ hẹp, không tiện tránh né, Kiếm Vũ che chở cho Mạc Vãn Khê xuống xe ngựa, bởi vì bị vây nên hai người không thể bỏ chạy xa, hiện thời vừa vặn thuận tiện trở lại xe ngựa. Mạc Vãn Khê đạp lên ghế nhỏ ngồi xuống trên xe ngựa, cầm lấy roi ngựa vung một cái, xe ngựa lập tức chạy đi.
“Đuổi theo!” Thủ lĩnh ám sát thấy Mạc Vãn Khê đào tẩu, cũng không muốn cùng Kiếm Vũ dây dưa nữa, mà xoay người đuổi theo. Lại bị Kiếm Vũ nhìn ra ý đồ, Kiếm Vũ trên mặt bất động thanh sắc, trong đầu ngoan độc, một đôi chủy thủ uy vũ mạnh mẽ, không để cho kẻ nào chạy.
Thủ lĩnh âm thầm nóng lòng, bọn họ đoán được bọn hộ vệ kia nhưng lại không tính đến nha hoàn kinh khủng này.
Qua một hồi lâu, Kiếm Vũ bởi vì bị thương, khí lực không còn tốt nữa, bị thủ lĩnh nắm được sơ hở, nhân cơ hội thoát khỏi vòng đấu. Kiếm Vũ nhìn tên thủ lĩnh đuổi theo hướng Mạc Vãn Khê rời đi, trong lòng sốt ruột. Nhưng bị một đám ám sát vây quanh, tự thân khó bảo toàn thì sao có thể cứu người được đây.
Mạc Vãn Khê đánh xe ngựa rời đi, nhưng mà nàng một đại tiểu thư làm sao biết đánh xe ngựa, xe ngựa đi xiêu đi vẹo, tốc độ cũng không nhanh. Nàng biết Kiếm Vũ chỉ có thể đối phó những người đó trong nhất thời mà thôi, sớm hay muộn cũng sẽ có người đuổi theo, rời đi không có nghĩa là an toàn.
Trên trán Mạc Vãn Khê đổ một mảng mồ hôi lạnh, động tác trên tay cũng trở nên hoảng loạn, giương tay một cái, roi ngựa hung hăng quất xuống ngựa, tốc độ xe ngựa bắt đầu tăng lên.
Làm sao bây giờ, Mạc Vãn Khê cúi mắt, ngón tay cảm thấy không thể nắm chặt roi ngựa trong tay, trong đầu không ngừng suy xét các biện pháp, ánh sáng xanh không ngừng xoẹt qua trong khóe mắt.
Tên thủ lĩnh đuổi đến thì Mạc Vãn Khê đã rời đi một hồi lâu. Biết dùng phương pháp bình thường khẳng định đuổi không kịp, thủ lĩnh vận khí sử dụng khinh công, tuy rằng dùng khinh công sẽ tiêu hao không ít nội lực nhưng hắn không quan tâm vì nếu không đuổi kịp thì bản thân đến một thiếu nữ cũng không đối phó được.
Dùng tới khinh công, tốc độ đương nhiên nhanh hơn xe ngựa, mà Mạc Vãn Khê không đánh xe, tốc độ cũng chậm lại không ít. Tên thủ lĩnh chưa tới một khắc đã thấy bóng dáng xe ngựa. Hắn cảm thấy vui vẻ, tốc độ dưới chân lại nhanh thêm vài phần.
Vừa mới tới gần xe ngựa, thủ lĩnh ám sát liền vận khí lên kiếm trong tay, dùng sức quét một cái, thành xe ngựa bị cắt ngang. Thấy rõ tình hình bên trong, tên thủ lĩnh còn chưa kịp biểu lộ vui sướng lập tức ngưng lại, cảnh tượng máu thịt bay tứ tung cũng không có xuất hiện, trong xe rỗng tuếch, người đã sớm rời đi.
“Đại nhân?” Phía sau lục tục xuất hiện không ít kẻ ám sát, nhìn tình hình trước mắt đều sửng sốt.
Tên thủ lĩnh nhìn chung quanh một hồi, mặt trầm như nước nói: “Nàng là một thiếu nữ tất nhiên chạy không xa được, chia ra tìm. Nếu một khắc nữa không thấy người thì tập hợp tại đây.”
“Vâng.” Hai đến ba tên một nhóm bắt đầu chia ra tứ phía. Tên thủ lĩnh tự mình chỉ huy một nhóm hướng phía trước đuổi theo.
Rất nhanh, xung quanh xe ngựa không còn bóng người, một lần nữa an tĩnh trở lại. Qua một hồi lâu, phía dưới xe ngựa truyền đến âm thanh khe khẽ, Mạc Vãn Khê một thân trung y mặt xám mày tro đi ra, nhìn xung quanh, trở lại phía dưới xe ngựa, hiện tại đám ám sát tìm ở mọi nơi, nàng nếu rời đi lúc này, rất có thể sẽ bị bắt. Nàng biết bản thân là một thiếu nữ khẳng định không chạy thoát, cho nên chỉ có thể cố gắng bố trí lừa bọn họ tìm đường sống.
Sau một canh giờ, đám người trở lại xe ngựa, hiển nhiên đều không có tìm được người. Tên thủ lĩnh nheo lại mắt suy tư, ánh mắt không tự chủ nhìn xe ngựa. Như là nghĩ tới cái gì, dưới chân vừa động định tiến lên.
Dưới xe ngựa, Mạc Vãn Khê cắn chặt môi, động cũng không dám động.
“Đại nhân!” Một tên ám sát ở xa xa kêu, trên tay là một cái áo ngoài màu trắng, “Chúng tôi tìm được cái này ở trên đường mòn.”
Đầu lĩnh giả cầm lấy áo ngoài, chậm rãi xiết chặt, nhận ra bản thân đã bị người ta đùa giỡn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dẫn đường!”
Một đám người theo thủ lĩnh rời đi, trở lại đường cũ. Từ phía dưới xe thấy hai chân rời đi, không khỏi thấy thở phào nhẹ nhõm. Thủ lĩnh đi ở phía trước lỗ tai giật giật, tựa hồ nghe thấy cái gì, quay đầu lại không nghe thấy nữa.
“Đại nhân?”
“Không có việc gì.” Đầu lĩnh lắc đầu, chỉ cho là bản thân nghe lầm.
Xung quanh xe ngựa trở nên yên tĩnh trở lại, Mạc Vãn Khê cố ý đợi một hồi lâu, xác định mọi người đã bỏ đi, mới từ phía dưới xe ngựa đi ra, nhanh chóng rời đi tiến vào núi rừng.
Một đám người ám sát đi đến ven đường thấy rõ có người đi qua đường mòn, mấy người ám sát đứng chờ phía.
“Sao rồi?”
“Đại nhân, chúng ta theo đường mòn tìm kiếm một lượt, nhưng cũng không nhìn thấy người.”
“Trúng kế rồi!” Tên thủ lĩnh nhớ tới âm thanh kia lập tức biết bản thân lại trúng kế.
Đoàn người lại chạy về chỗ xe ngựa, đầu lĩnh một cước đá lên trên xe ngựa, ngựa chấn kinh, hí dài một tiếng kéo chiếc xe trống rỗng chạy đi. Không có xe ngựa ngăn cản, mọi người nhìn thấy vết máu trên đất kia.
“Dám đùa giỡn ta. Đuổi theo! Cần phải bắt sống.” Đầu lĩnh xương tay xiết chặt vang tiếng kẽo kẹt, dám đùa giỡn hắn, hắn nhất định phải để cho nàng muốn sống không được muốn chết không xong.