Ngày hôm sau, Tống Á Hiên thực sự phải cố gắng lắm mới dậy nổi để theo kịp giờ lên xe của mọi người.
Lưu Diệu Văn lười biếng kéo anh lại định ngủ thêm một lúc, "Không sao đâu, tí nữa em gọi trợ lý đến đón bọn mình, đừng chen chúc trên xe khách nữa."
"Em thì biết cái gì, em đã đến đây rồi anh phải đưa em đi lượn lờ nhiều một chút, cho người khác khỏi phải nghĩ chồng anh chết rồi."
Lời nói vô cùng thẳng thắn, Lưu Diệu Văn ôm anh vào lòng, cắn mạnh một cái vào cổ anh như muốn phục thù. Thấy anh kêu lên đau đớn, cậu lại liếm nhẹ lên như muốn an ủi, làm loạn một lúc mới tỉnh ngủ, hai người lôi kéo nhau rời giường.
Tống Á Hiên tắm xong liền lấy một bộ quần áo trong vali ném cho Lưu Diệu Văn, cậu nhẹ nhàng bắt lấy, xem xét bộ quần áo trong tay rồi lại nhìn Tống Á Hiên.
"Anh chuẩn bị đầy đủ thật đấy."
Làm sao Tống Á Hiên không biết cậu đang muốn nói đến chuyện gì, trải qua cả một đêm hôm qua lớp ngụy trang bình thường hay đeo trên người cũng đã bỏ xuống, bước nhẹ chân về phía trước, anh giữ lấy cổ cậu, thổi một hơi vào cằm của cậu.
"Anh quang minh chính đại cầm quần áo của em đi ngay trước mặt em, em cũng không ngăn cản anh, bây giờ lại có vấn đề gì à?"
"Không có vấn đề gì, nếu biết trước anh thích kiểu này thì..."
"Thì làm sao?"
Lưu Diệu Văn không kiềm chế được mổ nhẹ lên cái miệng đang vểnh lên của anh, giọng trầm khàn nói nhỏ bên tai, "Biết thế trước đây đã không khách sáo với anh."
Thời đại học, cậu từng nghe nói trường của họ có một đàn anh vô cùng tài năng, sau này vô tình biết được đàn anh đó tên là Tống Á Hiên. Mỗi khi Lưu Diệu Văn gặp anh đều thấy anh mặc những chiếc áo màu pastel, trên tay cầm một cuốn sách, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, kiểu tóc được chải chuốt gọn gàng, khiến cho người ta như thể tóm được hai chữ "đẹp đẽ" và "thuần khiết" từ trên người anh.
Cậu có ấn tượng nhất là vào một buổi chiều hoàng hôn sau khi chơi bóng xong, cậu nhìn thấy anh đang đi bộ trên sân thể dục, ánh chiều tà rực rỡ và hơi thở của tuổi trẻ hài hòa va chạm nơi đường chân trời. Anh thong thả dạo bước trên đường chạy cao su*, sự dịu dàng của ánh hoàng hôn và vẻ đẹp của anh tại thời khắc đó khiến cho Lưu Diệu Văn không nói thành lời.
(*Đường chạy cao su: là phần đường được thiết kế để chạy điền kinh với lớp cao su tổng hợp được phủ bên trên. Xem phim học đường Trung Quốc thường sẽ thấy đường chạy bao quanh sân cỏ ở sân thể dục)
Đến mức mấy đứa bạn ở phía trước gọi mấy câu cậu mới hoàn hồn, lúc đó cậu vẫn còn tiết học buổi tối nên vội vàng dời tầm mắt. Sau này cậu từng nhìn thấy anh trên sân trường vài lần, nhưng vẫn luôn không có cơ hội làm quen.
Đến tận khi gặp mặt trên bàn cơm xem mắt, Lưu Diệu Văn vẫn nói với bản thân, nhất định phải nắm lấy một trong số vô số cơ hội Thượng Đế đã ban cho mình.
Thế nên sau khi kết hôn thái độ của Lưu Diệu Văn với Tống Á Hiên vẫn luôn mang theo vài phần thành kính, địa vị của anh trong tâm trí cậu là một sự đẹp đẽ sắp tràn ra bên ngoài, sự đẹp đẽ ấy còn có phần thần thánh, thế nên cậu càng che chở cho anh gấp bội, muốn cho anh những thứ tốt hơn, nhưng không ngờ.....
Nghĩ đến đây hơi thở của Lưu Diệu Văn có chút nặng nề, cậu men theo vành tai của Tống Á Hiên, muốn hôn lên môi anh thế nhưng lại bị người trong lòng đẩy ra.
"Đừng nghịch nữa." Tống Á Hiên tiếp tục sắp xếp đồ đạc, "Chậm chạp thêm chút nữa là không theo kịp mọi người thật đấy."
Lưu Diệu Văn nhìn bóng lưng vừa trêu ghẹo mình rồi không do dự xoay người đi mất kia, chỉ có thể cắn chặt răng hàm trong kiềm chế, an ủi chính mình rằng ngày tháng còn dài rồi cầm bộ quần áo Tống Á Hiên đưa, đi vào phòng tắm thay đồ.
Đợi Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên xuống đến nơi, mọi người đều đã tập trung đầy đủ ở sảnh chính chờ xe đến.
Thấy Tống Á Hiên xuống, mọi người đều không chịu được lại bàn tán về việc của anh và chàng trai tối qua được anh đưa về. Nhưng với cổ nhìn ra đằng sau lại không có chàng trai nào cả, mà chỉ có một người đàn ông đang giúp Tống Á Hiên xách vali đi xuống.
Hơn nữa nhìn kỹ lại thì... sao người đàn ông này lại giống chàng trai trẻ tối hôm qua thế nhỉ....?
Đến tận khi hai người đi tới trước mặt, tất cả mọi người vẫn đang há miệng không biết phải nói gì, Tống Á Hiên lại thản nhiên khoác lấy tay Lưu Diệu Văn.
"Chào buổi sáng mọi người."
"Chào buổi sáng, đây là?" Một đồng nghiệp đứng gần Tống Á Hiên dè dặt nói
"Ồ, tối qua tôi về muộn quá, chưa kịp giới thiệu với mọi người. Đây là chồng tôi, Lưu Diệu Văn."
Lưu Diệu Văn khẽ gật đầu, vẫy tay nhè nhẹ chào mọi người, "Chào mọi người, cám ơn mọi người bình thường đã chăm sóc cho Á Hiên."
Người đàn ông trước mặt vuốt tóc bảy ba, ăn mặc không quá mức trang trọng mà vẫn toát lên vẻ chững chạc, khác một trời một vực với thanh niên không vuốt tóc, mặc áo phông trắng ngày hôm qua. Nhưng nếu nhìn gần mới có thể chắc chắn, người trước mắt và người tối hôm qua thực sự là cùng một người.
Tuy mọi người có chút bối rối nhưng vẫn ngưỡng mộ cảm giác thiếu niên của chồng Tống Á Hiên, còn kinh ngạc vì một nhà hai người bọn họ quá biết cách chơi.
Giới thiệu đơn giản rồi hàn huyên mấy câu, bên ngoài có người vào báo xe đã đến mọi người nhanh chóng cầm hành lý lên xe.
Trên xe Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn tự nhiên ngồi cạnh nhau. Vì nhiều hơn một người so với lúc đi nên chắc chắn sẽ có một người trong đoàn phải ngồi một mình. Tiểu Hào mặt mày xanh xám vì thấy hai người sáng nay cùng đi xuống, bây giờ lại vừa khéo ngồi bên cạnh hai người họ, chỉ cách nhau một khoảng đường đi.
Nhớ lại vừa rồi Tống Á Hiên vui vẻ giới thiệu Lưu Diệu Văn là chồng của anh, cậu ta chỉ cảm thấy mình khó mà chịu nổi, hận không thể đào một cái hố để chui xuống.
Đêm qua theo lên đến cửa phòng lại nghe thấy tiếng hai người họ đang làm chuyện khó có thể miêu tả, cậu ta cảm thấy khó tin, Tống Á Hiên không phải vẫn luôn chắc chắn với cậu ta rằng anh đã kết hôn sao, tại sao anh lại phản bội gia đình làm ra những việc như vậy, cậu ta còn cho rằng anh thanh cao lắm chứ?
Yêu mà không có được sẽ trở thành thù hận, đêm qua trước khi ngủ cậu ta còn thấy ghê tởm Tống Á Hiên, trong miệng trong lòng hết câu này đến câu khác chửi mắng anh thậm tệ, hoàn toàn quên mất mình cũng từng là một người muốn thử bắt lấy anh.
Vậy mà hiện thực của buổi sáng hôm nay như tát cho cậu ta một cái, trong vở náo kịch* của bản thân lại chỉ có một mình bản thân là trò cười.
(*Náo kịch (闹剧) một thể loại hài kịch dùng cách thức rất khoa trương để mua vui cho người xem)
Cuộc hôn nhân của Tống Á Hiên vô cùng mỹ mãn, cũng không có chuyện ngoại tình, đối tượng không phải cậu ta cũng chẳng phải ai khác.
Qua khóe mắt, cậu ta thấy Tống Á Hiên làm nũng bảo chồng anh ngồi thẳng lên, tủi thân phàn nàn lúc đi anh ngủ đến nhức cả cổ, sau đó giống như một con mèo nhỏ cọ nhẹ trên vai người kia tìm một vị trí thoải mái, hình ảnh đó quá hài hòa, cậu ta không kiềm được quay sang nhìn hai người họ.
Mà đập thẳng vào mắt cậu ta chính là, vì nghiêng đầu nên Tống Á Hiên để lộ ra nửa bên cổ, cậu ta hận thị lực của bản thân quá tốt, tốt đến mức nhìn rõ ràng những dấu răng sưng đỏ còn lưu lại trên cổ anh.
Trên cơ thể của thiên nga đã điểm xuyết màu đỏ trần tục.
"Cậu là Tiểu Hào đúng không? Á Hiên hay nhắc với tôi về cậu."
Lưu Diệu Văn thấy cậu ta nhìn chằm chằm Tống Á Hiên, biết bản thân đã tuyên bố được chủ quyền nhưng vẫn có chút không vui, thế nên cậu mới nhẹ giọng nói chuyện, sợ làm mầm non* vừa nhú ở trên vai tỉnh giấc.
(*mầm non (小芽) có từ 芽yá phát âm giống với 亚yà trong tên của Á Hiên, các chị mẹ bên Trung cũng hay gọi bé là 芽芽)
"Uhm... xin chào, anh ấy.... nói gì về tôi thế?" Tiểu Hào biết bản thân mình như vậy là không có tự trọng, nhưng vẫn không kiềm chế được sự tò mò.
"Nói là cậu mang sandwich cho anh ấy, cảm ơn cậu đã chăm sóc Á Hiên nhà tôi như vậy."
"Không có gì đâu, anh Á Hiên bình thường cũng hay chăm sóc cho tôi."
"Vậy sao? Á Hiên nhà tôi đúng là rất tốt bụng." Lưu Diệu Văn giả vờ như nhớ ra điều gì đó, "À đúng rồi, anh ấy thích ăn trứng chiên, không thích ăn sandwich."
Dứt lời, Lưu Diệu Văn thấy Tiểu Hào nở nụ cười khó coi gật đầu, quay đi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bóng lưng cứng đờ.
Người ở bên cạnh không biết dậy từ khi nào, khi Lưu Diệu Văn thu tầm mắt lại vừa khéo lại nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập ý cười của anh.
"Chồng ơi, anh muốn ăn trứng do em chiên."
"Không phải ăn đến ngán rồi à?" Lưu Diệu Văn ghi thù nói với anh một câu.
"Không hề, không ngán chút nào, một ngày ba bữa, phải có."
15/02/2022 HOÀN❤️