“Oành oành oành…”
“Chết đi đám chính đạo.”
“Chết đi đám ma đầu…”
“Oành oành oành…”
…
Ở phía xa, Ambrose hai mắt mở to nhìn cảnh tượng hoành tráng trước mặt, nói thực, trong đời cậu trải qua vô số trận chiến nhưng chưa bao giờ cậu được chứng kiến một trận chiến đẳng cấp cao như vậy.
Gần năm mươi cường giả cấp năm chém giết lẫn nhau, phép thuật, chiêu số đủ loại màu sắc, đủ loại công kích va chạm rồi nổ tung.
Không hiểu sao trong người Ambrose dâng trào một cỗ nhiệt huyết to lớn, cậu chỉ muốn nhảy ra la hét cổ vũ đám chính đạo và tà đạo Trung Quốc kia.
Ở bên cạnh cậu, Đại hiền giả hộ vệ thấy nhà vua của mình cả người run lên vì phấn khích, ông hơi đổi giọng khuyên bảo:
“Đức vua, thần nghĩ chúng ta nên rút lui. Nếu không may có chuyện gì xảy ra thì…”
“Ta biết.” Ambrose ngắt lời nói.
Ambrose không ngu, tên này biết chênh lệch giữa hai bên.
Bên cậu chỉ có bốn chiến lực cấp 5, còn bên kia thì gần năm mươi. Ambrose biết giới thần bí Trung Quốc khá bài ngoại, nếu bây giờ bọn họ phát hiện có vài tên cao thủ phương tây ở đây thì cậu không nghi ngờ cả hai sẽ chia ra một phần chiến lực dẹp yên yếu tố không ổn định kia.
Cậu nhìn Đại hiền giả nói thêm:
“Ta sẽ không làm khó các khanh, chúng ta sẽ lui lại. Nhưng không rời đi. Ta có linh cảm phần giá trị nhất của chuyến đi này sắp tới… Nếu ta bỏ lỡ thì sau này chắc chắn ta sẽ hối hận.”
“Thần tuân lệnh.” x3. Ba đại hiền giả bất đắc dĩ nhìn nhau rồi cùng đồng thanh nói.
Sau đó, theo một vị dẫn đầu, Ambrose đám người lui ra xa cái quảng trường thêm vài trăm nét rồi ổn định lại ở một đỉnh núi gần đó.
Vị trí cũ thì cậu có đặt một vật phẩm ma pháp, có tác dụng giống như máy quay phim trong giới muggle nhằm khi cậu ở xa mà vẫn quan sát được cuộc chiến. Ambrose còn tham lam thả thêm mười mấy cái máy quay nữa có bay lượn lờ khắp bốn phía đỉnh Thái Sơn.
…
Sau khi yên vị, Ambrose rút đũa thần ra làm phép tạo thành hơn chục cái màn hình lớn nhỏ bao quát toàn bộ trận chiến.
“Bính Bính…”
Lúc này, máy quay có vẻ quay được một cuộc đấu nhỏ giữa hai tên trưởng lão Nguyên Anh cấp đại năng.
Một người dáng vẻ công chính hiên ngang, hiển nhiên là thuộc phe chính đạo. Một tên khác thì khuôn mặt hèn mọn, mồm lúc nào cũng nở một nụ cười méo lệch, tên này chắc chắn là tà đạo.
Quách Nguyên thấy cảnh này bất ngờ lẩm bẩm lên:
“Sư phụ…”
Ambrose nghe thấy, miệng hờ hững hỏi:
“Ngươi không phải người của Chiến Thiên môn sao…?”
Ambrose thấy trang phục của tên chính đạo kia rõ ràng không phải là của Chiến Thiên môn, ngược lại có vẻ giống trang phục trưởng lão của Độ Vĩ môn.
Quách Nguyên khuôn mặt lo lắng thành thật nói:
“Thực ra tôi không phải đệ tử Chiến Thiên môn, mà là nội ứng của Độ Vĩ môn cài vào với nhiệm vụ theo dõi Chiến Phá Thiên…”
Ambrose nghe vậy gật đầu hiểu ra, thảo nào tên này dễ khai tình báo của Chiến Thiên môn ra như vậy. Tiện mồm, Ambrose vừa xem chiến đấu vừa hỏi:
“Còn Quách Ngọc?”
Vừa nghe cái tên này, Quách Nguyên lộ ra vẻ mặt tức giận:
“Hắn không phải là em trai tôi, hắn chỉ là tên con riêng của tên trưởng lão Chiến Thiên môn và người vợ hiện tại của cha tôi. Cha tôi chỉ là kẻ bị thay thế để giữ kín việc này…”
Hóa ra Mr. Quách chỉ là hiệp sĩ đổ vỏ. Ambrose lắc đầu, thảo nào Quách Ngọc hắn không coi cha hắn ra cái gì.
Đúng lúc này.
“Oành oành…”
“Ah.”
Sư phụ Quách Nguyên bị trúng đòn, máu phun ra một ngụm, lảo đảo lùi lại. Hắn ta bị một tên ma giáo khác đánh nén. Tên đánh nén lắc mình hóa thành một làn khói đen đứng ra cười hô hố nói:
“Diệp Khanh… Đệ nhất Nguyên Anh cấp cường giả, ngươi cũng chỉ có thế… ha ha.”
Quách Nguyên sư phụ run người, lại phun ra một ngụm máu tươi. Tên này cố đứng dậy, lấy trong bọc ra một viên thuốc nhét vào miệng. Tay làm nhưng mắt vẫn cảnh giác nhìn hai tên ma giáo trước mặt, họ Diệp nói:
“Tốt lắm, ta đang hỏi anh em Hắc Tàn luôn hành động cùng nhau, sao hôm nay lại chỉ có một người… Hóa ra ngươi trốn một chỗ muốn đánh lén...”
“Ha ha… Biết vậy đã muộn rồi, ngươi trúng Hắc phệ tàn pháp chúng ta chỉ có đường chết. Huynh của ta, giết hắn.”
“Hừm. Đệ, chúng ta lên.”
Hai tên ma giáo biến ra vũ khí, xông tới kết hợp với nhau chém tới tấp vào sư phụ Quách Nguyên. Buộc họ Diệp liên tiếp lùi lại, chật vật đỡ chiêu, tình thế giữa hai bên quá rõ ràng, Diệp Khanh không sớm thì muộn cũng mất mạng vào hai tên ma giáo.
Thấy cảnh này, Quách Nguyên hai mắt đỏ hoe, thời gian hắn ở với sư phụ hắn còn nhiều hơn với Mr. Quách, lão sư như cha, tên này cắm răng quỳ xuống dập đầu với Ambrose, khẩn cầu nói:
“Cậu chủ Karling, cậu xin ngài… cho tôi rời đi… Tôi muốn chiến đấu…”
“Oành” Đầu đập xuống đất.
“Xin ngài.”
“Oành” Đầu đập xuống đất.
“Xin ngài…”
…
Ambrose chưa nói gì, ánh mắt hơi biến ảo nhìn Quách Nguyên. Bên cạnh, Đại hiền giả hộ vệ với tư cách thần tử vội nói:
“Bệ hạ, để hắn ra có khả năng chúng ta bị lộ.”
Ambrose nhíu mày, mắt nhìn lão già họ Diệp chật vật, lại nhìn Quách Nguyên đập đầu tới tóe máu, trong lòng quyết định, cậu lạnh nhạt nói:
“Ngươi có thể đi ra. Nhưng ngươi biết phải làm như thế nào rồi phải không.”
“Tạ ơn cậu chủ Karling… Tạ ơn.” Quách Nguyên nghe vậy vội dập đầu cảm ơn.
“Đức vua… Chuyện này…”
Đại hiền giả can ngăn, nếu tên họ Quách chạy ra ngoài khiến nhà vua bị lộ thì vô cùng nguy hiểm, ba đại hiền giả bọn họ hoàn toàn không có khả năng chiến thắng khi đối đầu với đám người Trung Quốc kia.
“Được rồi. Chuyện này ra đã quyết.” Ambrose nói xong tay ném cho Quách Nguyên một cái lọ thủy tinh mạ bạc, và bảo:
“Dùng khi lúc muốn chết.”
Quách Nguyên cẩn thận đỡ lấy lọ thủy tinh, tên này hoàn toàn hiểu ý của Ambrose, chỉ dùng khi muốn hai bên cùng chết. Hắn một lần nữa tạ ơn rồi theo Đại hiền giả thẩm vấn dẫn ra khỏi khu vực pháp trận phòng thủ của Ambrose.
Tới lúc này, Ambrose bắt đầu nhìn sang màn hình khác, ở đó là trận chiến giữa Chiến Thượng Thiên và Nhất Bất Phàm.
Cả hai đều là chiến lực mạnh nhất của hai bên chính đạo và tà đạo. Nhất Bất Phàm lấy vũ khí là kiếm, mỗi đòn chém ra của hắn ẩn chứa một cỗ lực lượng sắc bén ghê gớm nhất.
Ambrose còn nhìn rõ thất một chiếc lá bị kiếm khí chém làm đôi, tạo thành hai nửa lá giống nhau y đúc, hay một hàng tượng đồng một một nhát kiếm chém làm đôi.
Với Chiến Thượng Thiên, tên này không dùng vũ khí mà chỉ dùng hai bàn tay đỏ ửng của mình, mỗi một quyền của hắn đánh ra làm tan vỡ cả không khí. Đòn nào đòn đấy bá đạo không thu lại, không đổi hướng không tránh né.
Kể cả khi phải đối diện với lưỡi kiếm sắc bén, quyền ra vẫn thẳng tắm không cong, không nghiêng, không vẹo.
Cả hai càng đánh càng hăng, phạm vi đánh nhau càng rộng. Hai tên này đánh đến đâu là càn quét một mảng chiến trường tới đó.
Tất cả các cao thủ kể cả chính đạo lẫn tà đạo đều phải nhao nhao né tránh, nếu không muốn bị dính đòn oan từ hai vị chưởng môn siêu mạnh kia.
Ở một góc khác, Độ Thần Hải và Ma Ảnh lão ma đang đánh nhau kịch liệt. Không phải nói là Ma Ảnh lão ma đang chiếm thượng phong, còn Độ Thần Hảo thì bị ép không thở nổi.
“Bành… Bành… Oành…”
Lúc đầu, hai người không như vậy, Độ Thần Hải với tư cách là một chưởng môn cấp cường giả, ông ta hoàn toàn chiếm ưu thế và ép Ma Ảnh lão ma một đầu.
Vấn đề cũng là ở chỗ này, Độ Thần Hải lúc tưởng mình sắp thắng rồi, một đòn muốn kết liễu Ma Ảnh lão ma thì bất ngờ bị tên này bạo phát đánh ngược lại, khiến họ Độ không kịp phản ứng bị thương không nhẹ.
Tới bấy giờ, Độ Thần Hải mới nhận ra gầm lên:
“Ngươi cũng có bí pháp của chưởng môn nhân… là sao có thể…”
“Ngu ngốc chính đạo… ha ha… ngươi tưởng ai cũng khoe khoang như mi chắc. Ngươi chẳng lẽ quên Phục Ma gia tiêu diệt hai tà giáo khác để thượng vị…”
Độ Thần Hải bừng tỉnh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
“Khốn khiếp. Tên bỉ ổi hèn hạ.”
“Khà khà… Chửi cái gì, đỡ chiêu đi.”
“Oành oành…”
“Bụp... bụp…”
Thêm vài lần giao thủ nữa, Độ Thần Hải hoàn toàn bị treo lên đánh, tên này lúc này te tua không tả nổi, trông còn rách nát hơn một tên làm nghề ăn mày tám đời.