Ambrose giờ mới đến lượt nói, nhưng tên này lại nói sang chuyện khác:
“Ra vậy… là ngươi làm ra cái sự kiện tà ác như thế, hôm nay, Tom Marvolo Riddle phải chết. Người muốn sống thì biến đi.” Cậu giả dạng phách lối không khác gì tên sư phụ john Dee vừa nãy.
Điều này khiến John Dee tức điện lên, hắn xông tới trong tay xuất hiện một quả cầu lửa nói:
“Mi muốn chết.”
Nhưng vừa đi tới nửa đường thì đã bị Helios Đại hiền giả đánh một đòn bay trở lại, lảo đảo suýt ngã ngửa ra sau.
Đại hiền giả cười lạnh, giọng không hề có chỗ thương lượng nói:
“HỪ… muốn động tới cậu chủ, thì phải qua ta trước đã.”
Tên sư phụ ăn thiệt, bình tĩnh trở lại, nhìn Helios rồi lại nhìn Tom Marvolo Riddle như muốn hỏi - tên này ở đâu ra? - Tom khuôn mặt ‘khiếp sợ’ không kém nói:
“Đúng vậy… sư phụ, ngài nói đúng, gia tộc Karling không đơn giản, không ngờ họ có một vị ma pháp sư mạnh như vậy.”
Tuy không biết tên học trò này nói thực hay không, John Dee thận trong nhìn Helios nghĩ: Nếu không phải ta không quen thuộc cận chiến thì… đã khác…
Nghĩ rồi, lão sư phụ chỉ tay về Helios rồi chỉ lên ngực mình nói:
“Ngươi. Ta sang bên kia đánh một trận. Dám không?”
Rồi không chờ Helios phản ứng, hắn chạy sang góc phía đông mê cung.
Helios nghe vậy trong lòng chớp nghĩ, đúng vậy, ông hiểu độ phá hoại của hai vị ma pháp sư cấp năm khi đánh nhau như thế nào. Ông nhìn sang Ambrose một chút, rồi xác nhận là bệ hạ của mình đồng ý.
Xong ông mới tung người, đuổi theo John Dee.
Sau khi hai người này rời khỏi, tên diễn viên lao tới, trong tay xuất hiện một lưỡi dao bằng băng nói:
“Con nhóc kia… chính mi là chủ nhân của con phượng hoàng… nhanh đưa nó cho ta. Ta sẽ không tham dự vào chuyện này.”
Tom Marvolo Riddle đang thong dong nhìn theo sư phụ mình, nghe thế lập tức nhíu mày, nhưng nghĩ tới điều gì lại thả lỏng một hơi.
“Phượng hoàng…” Fayola âm trầm nói.
“Ngươi nếu muốn Bennu thì từ bỏ đi, ta sẽ không chấp nhận đưa nó cho ngươi!!”
Tên diễn viên thấy thế cười lạnh:
“Ngay cả tên cũng đặt hả. Cũng phải rồi, hai năm chứ không phải ít… Vậy thì đừng trách ta cô bé…”
Ông ta vừa kết thúc, nhiệt độ không khí xung quanh kéo xuống âm độ, cây cối bị đóng băng… mà cảm nhận rõ nhất là Ambrose mấy người.
Fayola hai mắt lấp lánh, nói:
“Lại một ma pháp sư cấp năm… Hừ… không biết ai hơn ai đâu.”
Nói rồi, cô bé nhảy tới ra chiêu tấn công vị diễn viên, liền sau đó, nhiệt độ không khí liền điên cuồng dâng lên, câu cối vốn đóng băng liền héo hon như thiếu nước, không những thế còn có dấu hiệu cháy nắng.
Hiển nhiên, sau lần giao phong đầu tiên, Fayola đã hơi áp đảo được tên diễn viên.
Tom Marvolo Riddle ánh mắt kinh ngạc nhìn Fayola, hắn cũng không ngờ đứa con gái nhà Black lại mạnh như vậy.
Kế hoạch có biến, nhưng vẫn trong kiểm soát.
Bây giờ thấy đối thủ chỉ còn một mình Tom Marvolo Riddle và Moody hàng giả, Dumbledore lấy lại vẻ thường ngày của một vị hiệu trưởng nói:
“Tom, bây giờ ngươi biết thế trận đảo chiều rồi… đầu hàng đi, có trò Ambrose che chở, ngươi không cần sợ tên Dee gì đó. Thả Potter tới đây.”
Thấy lão già hiệu trưởng mặt dày một lần nữa mời chào mình, Tom Marvolo Riddle không biết nói gì hơn, hắn gầm gừ:
“Dumbledore, người chỉ là tên cậy thế thôi hả?”
Ông hiệu trưởng không nói gì, nhưng trên mặt ông ta hiện rõ câu trả lời. Đúng vậy, tao đang cậy thế học sinh của Hogwarts, thì sao… Ông ta trong lòng vui sướng về quyết định bắt tay với Ambrose, nếu không tình thế của ông là chết chắc.
Đồng thời vị hiệu trưởng này khiếp sợ không kém, ông ta không ngờ được quanh Ambrose lại có nhiều người mạnh tới vậy.
Moody giả tiến lên nói:
“Chủ nhân, tính trạng của chúng ta không tốt, hay lấy Potter là con tin để bọn chúng không dám làm gì, chờ hai vị kia chiến thắng trở về rồi ta giết sạch bọn chúng.”
Tom Marvolo Riddle nghe vậy mới nhớ ra, bên cạnh mình còn thằng nhóc Potter, tên này không để ý tới Moody nói:
“Dumbledore, có phải ngươi rất quan tâm Potter không… đã thế…”
Dumbledore nghe đến đây thấy không ổn rồi… trong giây tiếp theo, ông ta thấy Tom Marvolo Riddle cầm một cái hộp nhỏ bằng bàn tay, và ném về phía thằng bé mặt sẹo.
Ai ngờ, khi cái hộp tiếp xúc với người thằng bé thì cả hai biến mất trong không khí, không còn dấu hiệu nào cho thấy có một thằng bé từng đứng bơ phờ ở đó.
“Chuyện này… Tom Marvolo Riddle, mi làm gì…” Ông hiệu trưởng nhảy xồ tới tung bùa chú đánh về phía Tom Marvolo Riddle. Hai người rất nhanh cuốn lấy nhau, người một bùa, ta một chú, trái phải qua lại.
Trông ông hiệu trưởng già mà con hăng như vậy, Ambrose lắc đầu ngao ngán. Bây giờ cậu, nhìn chỉ còn Moody đứng một mình, nở ra một nụ cười độc ác nói:
“Hắn giao cho cậu, Max. Giết đi.”
Max cả người rung lên vì kích động, cậu đã thời điểm này rất lâu rồi, lão chột kia ngày trước sỉ nhục cậu, bây giờ bắt lão trả giá bằng tính mạng của mình. Tuy rất kích động, nhưng Max vẫn phải phép cúi người nói:
“Tạ ơn cậu chủ…”
Rồi nó cũng lao tới nhanh như chim cắt tấn công tên chột mắt kia.
Phía khác, Tom Marvolo Riddle thấy Ambrose đứng một mình nhởn nhơ, nên nói:
“Karling, mi tưởng thế mà xong rồi hả…”
“Câm miệng.” Ambrose lạnh nhạt ngắt lời, “Đừng nghĩ rằng ta không biết các người còn người… xuất hiện đi. Đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau nhỉ?”
“Đúng vậy… lần thứ ba… Karling…”
Một giọng nói mang vô tận cừu hận kèm theo một vòng xoáy lửa bừng bừng bốc cháy. Một người đàn ông trung niên hiện ra. Anh mắt muốn giết người nhìn Ambrose nói:
“Là ta… không ngờ tên nhãi con mi còn nhớ…”
Đó chính là chủ nhân của giáo sư Paines, và bộ ba tập kích chuyến tàu tốc hành Hogwarts năm năm trước. Và cũng là kẻ chủ mưu giết ông nội, tấn công trang viên Karling. Khiến gia tộc Karling suy tàn xuống còn một mình Ambrose như ngày hôm nay.
Kẻ thù gặp mặt, hai bê bốn con mắt tóe lửa đỏ rực lên nhìn nhau. Tên chủ nhân ngạo nghễ nói:
“Ta là Cacus con trai của Vulcan. Lần này chấm dứt mối thù với nhà Karling này.”
Ambrose hừ lạnh một lời, châm chọc nói:
“Không ngờ ngươi đã thoát khốn… giỏi lắm, ta tưởng phải đợi thêm mấy năm nữa mới giết được mi.”
Nhắc tới việc mình bị nhốt, khuôn mặt Cacus đã đỏ lại đang đỏ hơn. Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời của hắn.
Nhưng khi nghĩ tới cách mình bị cứu ra thì tên này còn tức giận hơn nữa.
Hắn còn nhớ lúc đó mình còn hai cuốn lịch bóc dần để chờ ngày thoát khốn, lúc vừa mới bóc được hơn một trăm trang đầu thôi, thì cái phong ấn run lên giữ dội.
Trong tích tắc tiếp theo, một luồng uy thế khiến hắn không đứng dậy nổi ép xuống, cả linh hồn của hắn cũng bị run rẩy… không thể tưởng tượng nổi, hắn tưởng mình chế rồi chứ.
Ai ngờ.
Lúc mở mắt ra thì thấy cái phong ấn hoàn toàn biết mất, hắn vui sướng, nhưng càng tức giận hớn. Tiện tay đột cháy hai cuốn lịch ném sang bên cạnh. Miệng gầm hét:
“Karling… ha ha.. người tính không bằng trời tính… ai ngờ được phong ấn này lại tự hủy sớm tới vậy… ha ha…”
Nhưng đúng lúc hắn đang vui sướng, thì một giọng nói ngả ngớn vang lên:
“Ai nói mà điếc tai vậy, trong này có phải là Casus không?”
Đang tức giận, Casus gầm lên:
“Người là ai… tại sao lại có mặt ở đây?”
“Ta là ai…” John Dee xuất hiện nhìn lên nhìn xuống Casus một lượt nói:
“Chính người là người biết cách để xâm nhập Hogwarts sao?”
“Cái gì? Làm sao người biết.” Casus hỏi. Đây là bí mật của hắn, chính nhờ vậy mà nhiều lần hắn có thể ám sát thành công người nhà Karling.
Nhưng cũng là thứ không thể nói ra… nếu không. Tính mạng của hắn có thể bị lấy mất bất cứ lúc nào, một bí mật chết người.
“Xem biểu hiện của mi thì đúng là thực. Tom lần này lập công lớn rồi.”
Thì ra chính Tom Marvolo Riddle phát hiện ra điều này, hắn đã nghiên cứu thông tin về vị giáo sư mất tích Paines của Hogwarts vào năm đầu tiên Karling đi học.
Qua rất nhiều nguồn thông tin, Tom Marvolo Riddle có thể khẳng định có một người khác đứng sau tên giáo sư này, và nhờ những mẫu vật Moody giúp lấy từ trong rừng Cấm… Tom nhận ra một điều, một dấu hiệu của loại ma pháp mà sư phụ dạy cho mình.
Thứ ma pháp mà khi học được không thể bước chân vào Hogwarts một bước. Loại ma pháp này đã được thi triển trong khu rừng cấp.
Có một khả năng duy nhất giải đáp cho chuyện này… bằng cách nào đó, một người như hắn đã có thể vào trong Hogwarts. Manh mối duy nhất chính là người đứng đằng sau Paines.
“Đúng là học trò tốt của ta.” John Dee vui sướng nghĩ, rồi hắn nói với cáo giọng cảnh báo với Casus:
“Đi theo ta, kể cả người có là một Elder đi chăng nữa, cũng nên biết mình…”
“HỪ. Người biết thân phận của ta… vậy mà ngươi dám ăn nói như vậy… quân nô lệ hỗn xược.”
“Mi nói gì… không nghe lời thì ta…” Nói rồi, John Dee xông tới, dần cho Casus một trận.
Trận chiến này diễn ra theo đúng một chiều, Casus không thể nào đánh lại được, dù cũng là cấp năm với nhau nhưng chênh lệch lớn tới không thể đong đếm được.
Nghĩ lại tình cảnh mình phải cầu xin tha thứ, tên khốn nạn John Dee kia mới tha cho mình. Lại nghĩ tới một nghìn năm trước mình uy phong thế nào. Nhưng từ khi bị nhốt lại, tu vi không thể tiến lên, không phải vậy thì làm sao một tên nô lệ dám đối sử với hắn như vậy.
Nhà Karling.. chính tên kia nhà Karling… Tại hắn… Tất cả tại hắn… Aaaaaa...,
Casus gầm lên nói:
“CHẾT ĐI…!!!! KARLINGGGGG…”