Vạn Giới Pháp Thần

Chương 393: Ám ảnh Hogwarts của Viktor Krum



Fleur nói:

“Một sợi tóc của một nàng tiên nữ. Một sợi duy nhất còn lại trong gia đình cháu.”

Ông Ollivander nói:

“Đúng, đúng rồi, tôi chưa bao giờ dùng tóc Tiên nữ, dĩ nhiên. Tôi nhận thấy nó làm cho đũa phép có tính khí thất thường hơn… tuy nhiên, tùy vào người sử dụng, nếu nó hợp với cô thì… rất mạnh, rất quyền năng.”

Ông Ollivander vuốt ngón tay dọc theo cây đũa phép, hiển nhiên là để kiểm tra những vết trầy sước hay sần sùi. Rồi ông lẩm bẩm: “Orchideous!” (ND - Mở hoa) 

Và một chùm hoa nở ra ngay ở đầu đũa, Ollivander hái chùm hoa và đưa trả Fleur cây đũa phép cùng chùm hoa:

“Rất tuyệt, rất tuyệt, nó hoạt động hoàn hảo. Cậu Diggory, xin mời cậu tiếp theo.”

=====

Thời gian sau đó vô cùng gấp rút với các quán quân, trận thi đấu thứ nhất sắp bắt đầu rồi, dĩ nhiên, không phải nói là Ambrose nhà ta vô cùng thảnh thơi.

Đến tận hôm tổ chức bài thi đầu tiên thì Ambrose vẫn thỏa mái thưởng thức bữa sáng của mình, trong khi mấy người khác lo lắng tới gần ốm. Kể cả cô chị họ Fleur của Ambrose cũng vậy, thấy cô bé khuôn mặt ỉu xìu, Ambrose bất đắc dĩ nói:

“Không phải lo lắng như vậy đâu, chỉ là một con thằn lằn hơi to một chút thôi mà.”

Fleur lắc đầu không nói gì, sau đó cô bé rời đi, chắc tìm cách nào đo để giải tỏa bản thân, vừa một người đi thì một cô gái khác đã xông tới ngồi cạnh Ambrose, Hermione phàn nàn nói:

“Thật không thể chịu nổi, anh có biết không, Viktor Krum lúc nào cũng ngồi lù lù trong thư viện, khiến cả đám người đi theo, ảnh hưởng tới người khác.”

Đây đã lần thứ năm trong tuần Hermione phàn nàn về lãnh địa thư viện của cô bé bị một vị khách đáng ghét xâm lấn- Viktor Krum.

Hermione có thể nói đã đọc hầu như toàn bộ chỗ sách trong thư viện trường, cô bé bây giờ đang nghiên cứu mấy loại phép thuật mà Ambrose dạy. Còn vì sao phải tới thư viện để đọc, theo Hermione giải thích thì là để cho có không khí học tập.

Ambrose lại lắc đầu nói:

“Kệ hắn, chắc tên này cũng nghĩ trốn trong thư viện để không phải gặp mấy fan hâm mộ.”

Trong đầu nghĩ tới hình ảnh của đám người hâm mộ Viktor Krum, Ambrose lại đột nhiên rùng hết cả mình.

Cậu nói sang chuyện khác:

“Mà sao em lại ở đây, cậu bạn Potter của em không phải sắp thi đấu sao?”

Nghe Ambrose hỏi, Hermione khuôn mặt cưng lên nói:

“Không phải em quan tâm anh mới hỏi… Hừ.”

“Được rồi, có gì phải giận như vậy… anh ôn cả, tự tin vô cùng.” Ambrose xoa đống tóc xù của Hermione, khiên nó càng lộn xộn hơn, giọng cậu rất tự tin, ăn chắc chiến thắng như là trước mặt rồi.

Hermione bị vò đầu phản ứng lại ngay, cô bé mặt sưng lên, tóm lấy tay của Ambrose đẩy ra ngoài, bất mãn nói:

“Không phải em không quan tâm cậu ta, mà là do Harry mấy hôm nay thường xuyên ở trong phòng giáo sư Moody, chắc giáo sư đang tập huấn cho cậu ấy.”

Ambrose nghe thế trong lòng thích thú hẳn lên, cậu đang tự hỏi khi sự thật hé lộ, Potter sẽ cảm thấy ra sao khi người thầy ân cần của nó hóa ra là kẻ thù giết cha mẹ mình.

“Sẽ rất đặc sắc đây.”

“Anh nói gì hả?”

“Không, nhìn đồng hồ kia… chúng ta nên đi thôi, không anh trở thành vị quán quân đi muộn đầu tiên trong lịch sử giải thi đấu tam pháp thuật mất.”

Ambrose và Hermione cùng đi tới khoảng sân đã được thiết kế đặc biệt trở thành đấu trường cho cá quán quân, nếu tính ra thì nó nằm ở phía tây của sân Quidditch.

Đấu trường lần này là một khối công trình bằng gỗ khá rộng cao hơn mười mét, bên trong có thể nghe thấy tiếng huyên náo ầm ĩ của bọn học sinh và các quan khách khác.

Đến gần cổng, Ambrose và Hermione chia tay nhau ra, cô bé sẽ lên đường dành cho cổ động viên ở phía bên trái, còn Ambrose đi theo phía bên phải xuống bên trong khán đài thi đấu.

Quan qua dưới chân đội khán giả, Ambrose tiến tới khu vực nghỉ dành cho các quán quân, ở đó, cô chị họ Fleur và Viktor Krum đã có mặt từ sớm.

Nhìn cô chị có có vẻ hơi nhợt nhạt và trên trán lấm tấm mồ hôi, Ambrose liền ngồi xuống bên cạnh thoáng an ủi một chút. Và đặc biệt, cậu còn len lén đưa cho bé một ống nghiệp nho nhỏ, bên trong chứa một chất lỏng màu vàng đặc sệt.

“Đây là đòn bí mật, nêu không đánh được con rồng thì hãy dùng nó.”

Fleur hai mắt long lanh chớp chớp, cô hỏi:

“Đây là…”

“Đây là đòn bí mật, nêu không đánh được con rồng thì hãy dùng nó.” Ambrose thì thầm.

“Được nhưng mà…” Fleur biết Ambrose không hại cô lên không khách sáo cầm lấy lọ thuốc, rồi lại lo lắng nhìn sang cậu em họ như hỏi: Không có lọ thuốc, thì Ambrose phải làm thế nào?

Ambrose đưa tay ngăn trên môi cô bé lại, chỉ chỉ má mình nói:

“Đây, tiếp sức ở đây này.”

Fleur thấy thế khuôn mặt đỏ bừng, cô bé quay ngoắt mặt đi tỏ vẻ không thèm để ý Ambrose, nhưng khi Ambrose vừa không chú ý một chút thì đã nhận được một nụ hôn đánh nén vào mặt.

(Tác: Main càng ngày càng sa đọa rồi, chân đứng hai núi tay còn với sang núi khác… Haizz)

Hai anh chị này làm trò mà không để ý bên cạnh Vít to Krum khuôn mặt lầm lì, thỉnh thoảng lại đấm uỳnh uỵch mấy cái vào cái ghế tựa, trông hắn tỏ ra cáu gắt hơn cả ngày thường.

Tên này nhìn Ambrose và Fleur ánh mắt lóe lên vẻ ghen tị, vốn với danh tiếng của hắn đi đâu cũng được người ta truy ủng, tung hô. Nhưng khi đến Hogwarts, hắn mới biết mình bị coi thường đến nhường nào.

Hầu như tất cả gái xinh trong trường đều tụ tập quanh thằng Ambrose kia, nó chỉ được cái đẹp trai, thông minh hơn ta một chút thôi, vậy mà…

Vít to còn nghĩ nếu mình được đấu một vs một với Ambrose thì chỉ trong hai ba nốt nhạc là hắn hạ được cái thân hình nhỏ bé kia của Ambrose.

Nhưng đó vẫn chưa là điều tệ nhất, Hogwarts cung có đám người hâm mộ của hắn, nhưng đám người này khiến Vít to không thể chấp nhận được, nữ thì quá xấu, nam thì như một đám thiêu thân, thỉnh thoảng, hắn còn thấy mấy tên học sinh nam tia ánh mắt với hắn.

“Thật kinh tởm.” Nghĩ lại là thấy rùng mình, Hogwarts nơi này thật đáng sợ.

Khổ thân Vít to, nếu tên này tới Hogwarts sớm hơn mấy năm đã không phải như vậy, ngôi trường này biến thành như hiện nay một phần rất lớn là do hội fan cuồng của Ambrose.

Không ai biết hội này thành lập từ bao giờ, ai là người lãnh đạo, nhưng có một tôn chỉ trên nhất nếu cá cô gái muốn tham gia hội.

Chính là sự trong sáng, về cả tâm hồn lẫn thân thể. Mà đạt được hầu hết điều kiện này chỉ có các em năm nhất mới vào trường, hoặc các em năm hai năm ba mới lớn.

Nhưng thế là đã đủ, trong vòng sáu năm Ambrose đi học ở Hogwarts, thì biết bao nhiêu lớp nữ sinh bị lôi kéo vào cái hội này, bị tẩy não, trở thành tín đồ sùng bái với Ambrose.

Thời gian qua đi, các học sinh nam còn lại thiếu nhân tố nữ giới nên tâm lý phát trên không được bình thường cho lắm… (Tác khinh bỉ nói thẳng thừng: Mấy tên này không có gái chỉ biết chơi gay với nhau còn gì… he he…)

Trở lại, Trong lúc Vít to đang ngán ngẩm, Ambrose và Fleur đang đàn đúm với nhau, thì cánh cửa khu lều bật mở.

Ba ông bà hiệu trưởng, vị cố vấn cao cấp cho Bộ trưởng Bộ phép thuật Albert Runcorn, Ludo Bagman cùng Harry Potter tiến vào.

Đám người này có vẻ rất trùng hợp khi cùng một lúc xuất hiện, Albert Runcorn cao giọng nói:

“Ôi, ba vị quán quân của chúng ta đây rồi, thế mà tôi cứ nghĩ bọn họ bị lạc đường không tới kịp… ha ha..”

Câu nói đùa nhạt nhẽo của tên cố vấn này không khiến ai cười cả, chỉ có Bagman luyện được bản lĩnh chính trường dày dặn nên nở ra một nụ cười đối phó đáp lại.

Sau màn này, Ludo hớn hở nói:

“Nào, bây giờ các thí sinh đều đã ở đây… đã tới lúc phổ biến thể lệ! Khi khán giả tụ tập đông đủ, tôi sẽ đưa cho mỗi trò cái túi này.” 

Tên này giờ ra một cái túi nhỏ bằng nhung màu tím và lúc lắc cái đựng bên trong, nói tiếp:

“Mỗi trò sẽ lựa chọn từ trong túi này một mô hình nhỏ của cái mà mình sẽ phải đương đầu. Có nhiều loại… ờ, khác nhau, các trò hiểu chứ? Và tôi cũng phải nói với các trò một điều nữa… À, phải… bài thi của các trò là đi lấy một cái trứng vàng.” Bagman có vẻ rất xúc động, ông ta không nói rõ cả lời nữa.

“Nào, các vị hiệu trưởng, đứng cạnh học trò của mình, thể hiện tinh thần đồng đội quyết thắng đi nào.” Ông cố vấn Albert Runcorn không chịu thua, vẫn nhạt nhẽo nói.

Sau khi đám người miễn cưỡng ổn định được đội hình, Bagman mở cái miệng của cái túi bằng lụa tím. Ông đưa cái túi cho Fleur, nói:

“Lady first!! Ưu tiên cho phụ nữ.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv