Giờ vị cựu đội trưởng Quidditch nước Anh này đã là một thành viên trong Wizangemot, khá là có tiếng nói trong Bộ pháp thuật, nên Ambrose tin là ông ta có thể giải quyết tốt tất cả vấn để trong Bộ pháp thuật.
Nhưng giờ chính tên này lại tới xin ý kiến của Ambrose, điều này chứng tỏ có một cỗ lực lượng chính trị không nhỏ đang nhắm về phía cậu
Ambrose tin rằng đó không phải ba cái gia tộc phù thủy kia, bọn họ không có khả năng lớn đến vậy, Ambrose nói:
“Là ai nhúng tay vào?”
Ludo Bagman và Dirk Cresswell đều không phải ngu dốt, nên ngay lập tức hiểu được ý cậu chủ của mình, cả hai đồng thanh nói:
“Là Lucius Malfoy.”
“Đúng vậy, năm vừa rồi hắn hoạt động rất nhiệt tình, hầu như mọi cơ quan trong Bộ hắn đều chõ mũi vào được. Lần này hắn nhận được khoản kha khá, mới nhúng tay vào chuyện của chúng ta.” Ludo Bagman không vui nói thêm.
Chính tên Lucius Malfoy lại không đồng ý cho ông tranh cử vào Wizangemot, khiến ông suýt mất cơ hội đầu năm nay. Chuyện này xảy ra đối với ai mà không tức.
“Tên này đúng là rảnh quá rửng mỡ lên, cha của hắn không chế Bộ trưởng Bộ pháp thuật nên hắn không kiêng nể ai cả. Tôi nghe nói năm nay hắn còn đình thò tay của mình vào Hogwarts. Mấy vị quản trị trong Hội đồng quản trị Hogwarts đã bị hắn mua chuộc rồi.” Dirk Cresswell tiếp lời.
…
Ambrose im lặng nghe hai tên bộ hạ phàn nàn, ngón tay cậu không ngừng gõ lên gõ xuống vành ghế. Sau một lúc, Ambrose nói:
“Đã hắn thừa nhiều thời gian để quan tâm tới việc người khác như vậy, thì chúng ta sẽ kiếm việc cho hắn làm.”
Lời của cậu khiến hai tên quan chức cấp cao trong Bộ chăm chú hẳn lên, bọn đều chờ mong cậu chủ cho tên Malfoy kia biết tay như thế nào.
Ambrose không nhìn hai người, mà nói với không khí:
“Helios, gần đây giới phù thủy Anh có vụ việc gì đáng kể không?”
Trong không khí bỗng vang lên một giọng nói khiến Ludo Bagman và Dirk Cresswell hai người dựng tóc gáy:
“Có, tháng trước, có một phù thủy già chết, bộ đồ trà của bà ta đem bán cho một tiệm đồ cổ. Thế rồi có một bà Muggle mua về tiệm của mình và pha trà mời bạn bè. Cái bình trà dở hơi xịt nước trà nóng khắp nơi, làm cho tất cả Muggle có mặt trong phòng phải vô bệnh viện cấp cứu.”
“Không chỉ vậy, nhiều người khác đứng quanh cũng bị vạ lây. Sau vụ này, Ban Tai nạn và Thảm họa Pháp thuật và Ủy ban giải thích Hiện tượng Ma thuật cho Dân Muggle phải làm việc cận lực, tới giờ vẫn chưa xong.”
Helios Đại hiền giả vừa dứt lời, thì Ludo Bagman thốt lên:
“Phải, vụ này… nó ầm ĩ cả tháng trời, giờ người ta mới kết thúc điều tra. Và cái Văn phòng dùng sai chế tác Muggle cũng cuống cuồng lên. Hơn ba tuần bọn họ phải làm việc liên tục.”
Văn phòng dùng sai chế tác Muggle là một bộ phận trực tiếp dưới sự chỉ huy của Ban Thi hành Luật Pháp thuật. Bọn họ có nhiệm vụ điều chỉnh việc sử dụng phép thuật trên các vật thể Muggle và cố gắng giữ các đồ vật bị mê hoặc khỏi Muggle.
Đồng thời còn tham gia vào các cuộc tấn công để thu giữ các vật phẩm pháp thuật hắc ám ra khỏi thị trường mua bán, và nơi các cá nhân tồn trữ trái phép chúng.
Nghe vậy, đây không phải là cơ quan do cha Fred và George - Arthur Weasley đứng đầu. Và ông bác này và lão Lucius Malfoy có hiềm khích truyền kiếp sao.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ambrose lóe lên một ý nghĩ, đã vậy cho Arthur Weasley đối phó với Lucius Malfoy.
Ambrose nói:
“Helios, khanh cho người chế tạo giả chứng cứ, manh mối giả đều hướng về ma pháp vật phẩm hắc ám… làm cho lớn vào, để cho Bộ pháp thuật phải lùi sục, tịch thu mấy thứ như vậy. Đến lúc đó, hướng cho bọn họ tới nhà Malfoy.”
Ambrose hừ lạnh nói:
“Hừ, Lucius Malfoy trước không phải Tử thần thực tử sao? Trong nhà hắn thế nào vẫn còn nhiều vật cấm. Người nào sợ hãi, nể nang hắn chứ nhưng có một người sẽ không…”
“Là Weasley ạ.” Dirk Cresswell hai mắt sáng lên nói.
“Phải, việc này để ông ta tham gia vào. Chúng ta sẽ có trò hay để nhìn đây.” Ambrose cười âm hiểm nói.
“Vâng, thưa cậu chủ. Tôi biết mình phải làm thế nào.” Đại hiền giả đáp.
Im lặng nãy giờ, Ludo Bagman lên tiếng nói:
“Nhưng thưa cậu chủ, với mối quan hệ giữa Malfoy và ông Bộ trưởng Cornelius Fudge, thì ông ta thể nào cũng bao che cho hắn.”
Ambrose ánh mắt thưởng thức nhìn Ludo Bagman, ông ta sau hai năm lăn lộn trong Bộ pháp thuật trở lên khôn khéo hơn rồi, cậu giải thích:
“Bao che thì bao che, chúng ta không phải muốn bỏ tù Malfoy nên không cần loi lắng chuyện đó. Mà một khi Cornelius Fudge trái luật thì sẽ có người xử lý ông ta. Hai bọn họ càng bao che cho nhau thì càng có nhiều điểm yếu tới lúc đó….”
Ludo Bagman vậy không khỏi thán phục nhìn cậu chủ của mình, cậu ta xem ra không chỉ có ông và Dirk Cresswell trong Bộ pháp thuật, mà còn có người khác, một người có đủ sức ảnh hưởng để hạ bệ Bộ trưởng Bộ pháp thuật.
“Sẽ là ai… Giám đốc Ban thi hành pháp thuật Barty Crouch (cha), hay Giám đốc Sở thần sáng Rufus Scrimgeour, hoặc là…”
Ludo Bagman trong lòng chớp nghĩ, hơn năm cái tên hiện lên trong đầu ông.
“Chú Ludo, chú không cần suy nghĩ nhiều, đến lúc đó chú sẽ biết.”
Ambrose làm sao không nhìn ra trong lòng vị cựu đội trưởng đội Quidditch Ái - nhĩ - lan nghĩ gì, cậu nói tiếp:
“Được rồi, hai người còn có việc gì không? Nếu không tất cả trở về vị trí sẵn sàng làm việc, khi cần hai người giúp đỡ, thì Helios sẽ thông báo.”
“Vâng… chúng tôi biết thưa cậu chủ.”
Nói xong, cả hai người vội vã không kém lúc tới rời đi, cả hai đều đang cố gắng hết sức kéo dài thời gian, đảm bảo tác động xấu tới thế lực nhà Karling nhỏ nhất có thể.
Đến khi chỉ có Ambrose một mình trong phòng, cậu mới lại nói:
“Helios, khanh cho người đi xử lý gia tộc Shafiq, làm cho sạch sẽ vào.”
“Thần hiểu, thưa đức vua.”
Làm xong mọi chuyện, Ambrose mới nhìn sang một bức thư để trên bàn. Đó là từ bà bác Apolline Delacour của cậu.
Bà ấy và hai cô chị họ của Ambrose sẽ tới thăm cậu vào đầu tháng tám, và ở lại trong đúng một tháng… Chuyện này Ambrose chót hứa với bọn họ vào giáng sinh năm ngoái rồi.
Ambrose tin rằng khi bà bác Apolline Delacour đến, cả lâu đài sẽ bị thay đổi một cách long trời nở đất…
Quả đúng là như vậy, ngay ngày đầu tiên tới Lâu đài Karling, bác Apolline đứng ngoài cổng cau màu nói:
“Baemyn, cậu làm ăn kiểu gì mà để cái cổng trông đơn giản và nhà quê như vậy… gia tộc Karling là một gia tộc ngàn năm, làm sao lại để một cái cổng như vậy ở đây. lập tức thay cho tôi… thật là khó coi.”
“Và cứ theo mẫu của lâu đài Hoa Hồng nhà tổ dòng họ Karling là được, tôi thấy nó là cánh cổng lâu đài đẹp nhất từng thấy trong đời.”
Baemyn đứng lặng người chỉ biết ‘vâng’, ‘dạ’ mấy câu.
Bà bác đi tới đâu là cong môi lên chê bai tới đó:
“Cái cây này… là nó… nó phải đặt ở bên kia… bức tượng này nữa, thật không biết làm thế nào cháu lại sống trong một môi trường thiếu tính nghệ thuật như vậy, Ambrose à.”
“Thật may mắn khi ta quyết định để mọi chuyện lại tới đây một tháng, không thể để cháu trai của ta sông tạm bợ như vậy được. Hai đứa em đã mất (ý chỉ bố mẹ Ambrose), vậy thì đến lượt người bác này làm chủ sửa lại ngôi nhà này.” Bà bác của Ambrose nói với giọng chắc nịch.
Sau đó, nguyên một ngày, bà ấy chỉ có việc đi loanh quanh khắp lâu đài Karling, tới từng góc nhà, từng cái cây trong vườn để xem xét… rồi bà cầm bút viết ra một danh sách dài lê thê những thứ phải thay sửa, những thứ cần sắp xếp lại.
Cuộn giấy này phải dài hơn mười mét là ít, nào là rèm màu tía sản xuất tại Tonneins, Pháp, hàng thủ công một trăm phần trăm; thảm sàn nhà loại A từ Çanakkale, Thổ nhĩ kì….
Tới tận khi ăn tối, cầm trong tay bộ bát đĩa Hoàng gia Anh bà vẫn nhau mày nói:
“Bộ bát đĩa này cũng được, nhưng nó không hợp với lâu đài này lắm, ta sẽ đặt hàng cho cháu một bộ bát đĩa có in gia huy nhà Karling… đây là chỗ ta chuyên mua nên chất lượng không phải bàn.”
Ambrose ngồi đối diện nói:
“Vâng ạ, mọi chuyện nhờ bác…”
“Không có gì, lâu đài này vốn rất đẹp rồi… ta rất thích, nhưng nó chỉ quá đẹp mà thiết đi sự sang trọng, quý phái. Cháu nên nhớ, sự vinh diệu của gia tộc, sự quý phái trong cách bài trí nội, ngoại thất không phải là sự sang trọng không thôi. Mà ta phải biết kết hợp tạo thành một thứ gì đó.. đúng vậy, một loại không khí, một loại cảm giác cao quý tới tận tâm hồn.” Apolline Delacour liên miêng nói.
“Vâng ạ… chuyện này cháu nhờ bác.” Ambrose cũng không ngờ lâu đài Karling là hình mẫu thu nhỏ của lâu đài Flavitas - cung điện của cậu và Fayola ở Thất đại đảo quốc vậy mà trong mắt bà bác Apolline lại thiếu sót tới vậy.
“Ừ.”
Apolline Delacour hài lòng gật đầu, rồi bà nhìn sang người đàn ông đang ngồi phía bên phải của Fayola nói:
“Cậu là Sirius Black, bác ruột của Fayola?”
Sirius Black bị gọi hơi giật mình, trong lòng lập tức nhớ lại mấy bài tập nghi thức quý tộc hồi còn nhỏ ở nhà Black, chỉ trong mấy giây sau, ông ta lịch sự trả lời chuẩn mực tới từng cử chỉ, độ trầm bổng trong giọng nói, lẫn vẻ mặt.
“Vâng là tôi, rất vui được gặp bà, phu nhân Delacour.”
Apolline Delacour hài lòng nhìn ông bác của Fayola nói:
“Rất tốt, tôi biết ngay mà, Fayola làm sao có thể là một phù thủy xuất thân Muggle được, con bé có từ trong xương sự cao quý, khí chất quý tộc bẩm sinh. Cậu lên tự hào về nó, em trai cậu đã sinh ra một đứa con gái tốt, Sirius ạ.”