Miraz nghe vậy mặt hơi hòa hoãn một tí, nhưng lời của tên thống lĩnh sau lại khiến hắn điên tiết nên. Sopespian nói:
“Tâu bệ hạ, thần hoàn toàn đồng ý với ngài lãnh chúa Glozelle, với lợi thế đang nắm trong tay của chúng ta hiện nay, ta hoàn toàn có thể từ chối lời thách đấu.”
“Một lũ khi quân phạm thượng!” Miraz hét toáng lên, giậm chân thình thịch xuống đất.
“Có phải hôm nay các ngươi bị quỷ ám không? Các ngươi nghĩ là ta mà lại phải kiếm cớ để từ chối ư? Các ngươi có thể gọi thẳng vào mặt ta là một con thỏ đế rồi đấy.”
Lãnh chúa Scythley lại nói:
“Bình tĩnh con trai của ta, lời thách thức này chúng ta sẽ nhận như để thể hiện con là một vị vua dũng mãnh không sợ chiến đấu, nhưng chúng ta sẽ không trả lời ngay mà để tới sáng hôm sau mới trả lời.”
“Ý của cha là gì?” Miraz bình tĩnh lại, cha vợ ông là người nhiều tuổi nhất, kinh nghiệm nhất có mặt tại đây.
“Ha ha… con trai, đánh nhau là hạ sách mà thôi, đỉnh cao của chiến tranh là chúng ta không cần đánh mà vẫn thắng… sáng mai, khi quân đội chúng ta tập chung tất cả lại, bọn man rợ kia sẽ biết thế nào là sự chênh lệch, châu chấu mà đòi đá xe… Hừ… khụ khụ...”
Ho khan mấy tiếng, ông ta nói tiếp:
“Mặt khác, chúng ta sẽ nhờ ngài Thủ tịch Ma pháp sư lên đài làm phép dọa bọn chúng, con cũng biết ông ta lợi hại thế nào rồi đó… Trước tình thế không thể thắng, có khi tên Pi - tơ, pi - to gì đó ngay lập tức quăng kiếm đầu hàng cũng lên…. Ha.. ha”
“Phải, ta còn có ngài Thủ tịch Ma pháp sư là đòn bất ngờ.”
Một bên khác, Glozelle và Sopespian thầm chửi lão già nhiều miệng, chúng nhìn nhau và lại bắt đầu kích Miraz:
“Thưa bệ hạ, Narnia là bọn cuồng tín, chúng tôn thờ con ác quỷ Alan, chúng sẽ không đầu hàng với bất kỳ lý do gì đâu..”
“Phải, hơn nữa ngài cũng lớn tuổi rồi... “
“Câm miệng.” Miraz hét lên, hắn họ trừng trừng khiến cho hai con ngươi suýt thì vọt ra khỏi hốc mắt.
“Hai ngươi yếu đuối, đớn hèn, khiếp nhược chẳng có một chút nhuệ khí nào, đã thế các ngươi lại suy bụng ta ra bụng người làm như ta cũng ở cùng đẳng cấp như các ngươi vậy.”
Miraz xoa hai ngực phập phùng nói tiếp:
“Tìm có để từ chối!!! Hay thật! Viện cớ để không đánh!!! Các ngươi có phải là người lính không đấy? Có phải là dân Telmarine không? Các ngươi có phải là đàn ông không?”
“Chúng thần khẩn khoan van xin bệ hạ. Nghe lời chúng thần...” Glozelle và Sopespian quỳ xuống giả bộ trung nghĩa, lấy cái chết khuyên can vua của mình.
“Hừ… lôi hai đứa này ra ngoài…” Miraz phất tay ra lệnh nói.
Sau khi bị kéo ra khỏi trướng soái, Glozelle và Sopespian hai người vội vàng kiếm một chỗ kín đáo rồi nói:
“Kế hoạch không thuận lợi lắm...”
Ngược lại, Glozelle cười khoái trá nói:
“Không, thực chất ta đã thành công hơn nửa rồi, bọn Narnia còn lâu mới đầu hàng. Chỉ cần tên phù thủy bị Thất đại đảo quốc bắt đi. Chúng ta sẽ lại khích hắn một lần nữa, thế là hắn sẽ lên đài.”
“Vừa rồi tôi cũng hơi sợ, tên độc tài Miraz lại không mang chúng ta ra chém, nhất là khi ta vừa chống đối lại hắn…”
“Thế còn phải cảm ơn khả năng diễn vừa rồi của ta, tuy có chống lại nhà vua, nhưng có thể nói là do vô cùng lo nghĩ, quan tâm với Người. Ngày mai khi trận quyết đấu xảy ra, chúng ta sẽ làm cận vệ cho Miraz… tôi đoán là không ai nhận chuyện nguy hiểm như vậy đâu.”
“Phải… sau đó ta sẽ…” Hắn đưa tay ra làm cái dấu cắt họng.
“Mong là lão Scythley đi cùng, ta cho lão đi luôn… hừ.”
===== Chuyển cảnh ====
Trong một cái lều riêng lẻ ở một góc riêng lẻ trong trại lính, đó là một cái lều đặc biệt, không vị binh sĩ nào dám bén mảng tới gần.
Đã có nhiều người không hiểu tại sao lại tự nhiên bị bốc cháy như một ngọn đuốc, chỉ vì hắn ta gây ra một tiếng động quá to, hoặc ai đó chỉ cần để tiếng hai miếng sắt trên áo giáp va chạm cũng bị chết cháy.
Binh lính nào cũng phải đi nhẹ nói khẽ bước chậm khi đi tuần qua khu vực cái lều này, bọn chúng không muốn đắc tội với vị chủ nhân của nó.
Đó là lều của Thủ tịch Mà pháp sư cung đình.
Không ai biết ông ta không phải là người của thế giới này (tất nhiên trừ Ambrose và Fayola đang hôn mê). Ông ta đến từ một thế giới gọi là địa cầu. Ông ta đã sống trên một nghìn năm, nên rất dễ dàng thích nghi với cuộc sống trung cổ hiện tại.
Nhưng càng ở đây, ông càng cảm thấy thích nơi này hơn, đơn giản vì ở đây ma pháp của ông tiến bộ rất nhanh.
Hơn một nghìn năm xúc tích, mấy ngày hôm nay trình độ ma pháp của ông tiến bộ vượt bậc, chỉ cần một chút xíu nữa thôi là ông là ông trở thành Bậc thầy cấp (Masters cấp) về Ma thuật nửa.
Đạt tới cấp độ này có bốn kĩ năng cơ bản có thể thực hiện nhuần nhiễm được, đó là:
Healing: Các bậc thầy của lửa có thể chữa lành một số loại vết thương bằng lửa bằng cách nung chảy và cải tạo mô.
Pyromancy: Các bậc thầy của lửa có thể tạo ra, dập tắt, thao túng, di chuyển và ném lửa. Lửa có thể được hình thành thành hình dạng. Bọn họ hoàn toàn điều khiển lửa như chính một phần của bản thân mình.
Thermokinesis: Họ có thể làm nóng một vật thể hoặc kẻ thù bằng một cú chạm.
Welding: Họ có thể tan chảy và nung chảy đá, kim loại và nhiều chất khác. một kĩ năng vô cùng hữu dụng trong luyện kim và ma dược học.
Đang vui sướng về pháp thuật tiến bộ, thì một giọng nói run rẩy từ bên ngoài căn lều vang nên:
“Ngài… ngài Thủ tịch Ma pháp sư… đến… đến giờ ra trận rồi thưa ngài…”
“Hừ ta biết rồi, BIẾN.”
“Vâng…” Sau đó là một loạt tiếng bước chân loảng choảng chạy hốt hoảng.
Tên thủ tịch nhíu mày, hắn định cho tên lính thành tro, nhưng thôi, hôm nay hắn đang vui. Tý nữa hắn còn phải ra chiến trường nữa…
Nói thật, tên thô kệch không muốn xem vào mấy chuyện vớ vẩn giữa bọn phàm nhân này, có điều hắn cũng không chịu được cảnh ẩn cư kham khổ không có người hầu kẻ hạ, nên mới dùng mấy chiêu giành được chức vị khá cao.
Một là để thỏa mãn tư dục, một mặt khác là để tìm hiểu thế giới này. Rất nhanh, thư viện hoàng gia Telmarine mở cửa cho hắn đọc, càng tìm hiểu, hắn càng cảm thấy kinh sợ.
Thế giới này thực sự có ‘Thần’. Tuy không biết ‘Thần’ trong này có mạnh hơn Chủ nhân của hắn không nhưng cũng khiến hắn không thể không hành sự cẩn thận.
Một thông tin khác khiến hắn chú ý đó là Thất đại đảo quốc, một quốc gia có lịch sử hơn một nghìn bốn trăm năm (cộng thêm thời đại trị vì của Phù thủy trắng). Đó là một đất nước chỉ của phù thủy và pháp sư.
Hắn tin rằng ở đó tồn tại những phù thủy mạnh hơn hắn nhiều…
Lắc đầu mấy cái như để ném sự e ngại ra khỏi đầu, tên thô kệch muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến tẻ nhạt này, rồi hắn sẽ tập chung tinh thần đột phá Masters cấp, sau đó tới Thất đại đảo quốc.
Ít nhất khi đó hắn có khả năng tự vệ.
Bước ra khỏi lều, tên thô kệch thong dong đi về phía chiến trường, hai bên quân đội đã tập chung hết rồi.
Vị vua Miraz của hắn đứng đầu hàng quân lính đều tăm tắp, ánh gươm sáng bóng cả một vùng trời, tên vua này vẫy tay chào:
“Xin chào ngài Thủ tịch, ngài mau đến đây, chúng ta sắp bắt đầu rồi.”
“Tạ bệ hạ…” Tên thô kệch tiến tới, hắn ngồi lên cái kiệu do bốn người khiêng rồi đưa mắt quan sát chiến trường.
Khoảng cách giữa hai bên vào khoảng gấp đôi đường đi của một mũi tên. Giữa hai đội quân là một vệt cỏ vuông vức đã được đóng cọc dành cho trận quyết đấu.
Phía bên kia là một đội quân, phải nói là lộn xộn nhất tên thô kệch từng thấy, lịch sử loài người trên trái đất là lịch sử của các cuộc chiến tranh, hắn đã thấy đội quân bọn man rợ Viking… họ cũng không kém như vậy.
Nào là gấu, nào là báo… vẫn vân… trông như một sở thú vậy, cũng có mấy tên chiến sĩ thực sự như nhân mã, người khổng lồ - bọn này cao to hơn người khổng lồ ở thế giới thực nhiều, thần rừng…
Nhưng, có một thân ảnh quen thuộc làm hắn sôi tiết lên, thằng nhóc nhà Karling. Nó lại đứng ở bên đó.
Chỉ cần bắt được nó là hắn biết cách qua lại giữa hai thế giới này… nếu vậy chỉ cần chờ mấy năm sau hoặc mấy chục năm sau… khi hắn đủ sức mạnh… hà hà… chủ nhân ngài cũng phải dè chừng đấy… tên thô kệch vui sướng nghĩ.
Là nô lệ hơn một nghìn năm, hắn chịu đủ rồi.