Bốn anh em Pevensie nghe xong cay mày nói:
“Chú Trumpkin, chú có biết về tên ma pháp sư này không?”
“Tôi không biết, nếu đúng theo tên này kể thì tình báo của ta chưa biết bất kì thông tin nào…”
Trong lòng ông người lùn thầm run sợ, nếu vậy thì trận chiến sắp tới bọn chúng khả năng chiến thắng không có bao nhiêu.
Bốn anh em cũng nghĩ vậy, chúng còn nhớ như in sự kinh khủng của Phù thủy trắng, vấy pháp trượng một cái là một nhóm người biến thành tượng đá. Rồi đến trận chiến long trời nở đất giữa mụ ta và Alan.
Peter lông mày càng xoay tít lại, cậu khó khăn nói với main:
“Main, lần này bọn mình cần cậu giúp rồi, chỉ có các ma pháp sư của Thất đại đảo quốc mới đánh bại hắn…”
“Phải đúng vậy, tôi chỉ nghĩ ra cách đó… Nhưng vì sao bọn họ sẽ giúp ta?” Tên người lùn hô lên.
Lucy lúc này mới nói:
“Chú Trumpkin, chú không biết hả? Main và fay là vua và nữ hoàng của Thất đại đảo quốc đấy?”
=====
Hoàng hôn bắt đầu buông xuống khi họ chậm rãi lái con thuyền lên khúc lượn của nhánh sông Nước Thủy Tinh – bóng tối nhiều hơn ánh sáng khi thuyền bơi vào khúc sông hẹp.
Cuối cùng họ lên bờ, Ambrose lấy đũa phép ra châm cháy một đống củi, tuy thấy cảnh này nhiều lần rồi nhưng tên người lùn Trumpkin vẫn không thể kìm nén sợ hãi la lên.
Đặc biệt sau khí hắn biến Ambrose thân phận không kém bốn đứa còn lại, cậu bé là vua của Thất đại đảo quốc, quan trọng nhất là quốc gia này bây giờ vẫn còn tồn tại và rất rất mạnh.
Mian tiếp tục đi xung quanh khu vực cắm trại, cậu yếm các bùa chú bảo vệ, bừa xua đuổi động vật, bùa xua đuổi muggle (các binh lính phàm nhân của Vua Miraz)... Cậu không muốn nửa đêm phải thức dậy vì kẻ thù.
Thức ăn của Ambrose không còn nhiều, nên khẩu phần của bọn chúng ít đi hẳn, sau bữa tối vèo cái là hết, mọi người nằm bên nhau trên lớp rêu và lá khô giữa bốn cây sồi lớn.
Tất cả mọi người, trừ Lucy và Ambrose, đặt lưng xuống là ngủ thiếp ngay đi. Cả hai đứa không mất sức như nhưng người khác, trong khi Lucy trằn trọc đợi mãi giấc ngủ vẫn không đến cho, thì Ambrose lại nhắm mắt canh cô bé, cậu không muốn bị bỏ lỡ cơ hội gặp Alan nào cả.
Trời đêm mát lạnh và trong lành, một mùi thơm thoang thoảng khắp nơi. Dòng sông trở nên sáng hơn, long lanh hơn. Nó phản chiếu một bầu trời đầy sao phía trên. Bầu trời Narnia lúc nào cũng đẹp như vậy.
Thật đẹp!!! Bây giờ main đã biết vì sao con sông này gọi là Nước Thủy Tinh (Glasswater Creek) rồi.
Sau khi cảm thán, main nhìn về phía Lucy, cô bé đã ngủ từ lúc nào rồi… xem ra tối nay Alan không xuất hiện. Sau đó cơn mỏi mệt sau một ngày đường lập tức ập tới, main chỉ trong vòng một hai phút đã ngủ say.
Buổi sáng hôm sau, cả bọn ngồi tập chung ăn bữa sáng rồi tiếp tục lên đường.
Từ bây giờ, main mọi người sẽ đi lên phía bắn tới phía sau Bàn Đá, cả bọn sẽ phải đi qua cánh rừng Phía nam (Noutherwood), và có thể phải vượt qua dòng Rush nữa.
Đầu tiên mọi việc diễn ra xem chừng rất thuận lợi. Thậm chí bọn chúng còn nghĩ chúng tìm thấy một lối mòn… hoặc có thể là trong tưởng tượng.
Nếu bạn là một tay đi rừng chuyên nghiệp, hoặc chỉ tìm hiểu một vài kiến thức cơ bản của việc xuyên rừng thì bạn hiểu rằng người ta bao giờ cũng tìm ra những lối mòn tưởng tượng.
Quả là vậy, lối mòn biến mất sau khoảng 5 phút và rồi bọn nhóc đã tìm ra một con đường khác,... thế rồi nó cũng biến mất.
Nếu là tay gà mờ, bạn sẽ loay hoay tìm hướng đi, bạn nhận ra là không có cái gì giống như một con đường cả. Kết quả là bạn sẽ bị lạc, lặp vào cái vòng luẩn quẩn lối mòn đó.
Tuy vậy, chú lùn Trumpkin và bọn trẻ đã quen với rừng rú nên không để cho rừng nhử vào tròng.
Cả bọn lê bước nặng nề được chừng nửa giờ vì ba người trong bọn vẫn còn cứng đơ hết cả người ra sau bởi chèo thuyền cật lực ngày hôm qua…
Bất thình lình, Trumpkin đột ngột thì thào:
“Đứng lại!”
Cả bọn dừng bước, ông người lùn hạ giọng nói nhỏ:
“Có một cái gì đó đang đi theo chúng ta, hoặc giả có một cái gì đó đang dõi theo chúng ta: coi kìa ở bên tay trái.”
Cả lũ đi thêm được chừng vài chục mét qua một vạt rừng thưa, vẫn cảnh giác cao độ. Sau đó chúng đến một nơi mọc rất dày nhiều loài cây bụi. Main năm người khom người để bụi cây che chắn cơ thể..
Đúng lúc đi ngang qua thì có vật gì chợt lóe lên, bật khỏi một đống cành cây gãy như một tia chớp.
Lucy bị ngã, cô bé cuộn tròn người lại, cô chỉ nghe tiếng dây cung bật tách một cái và nhìn thấy một tia sáng đỏ lóe lên.
“Stupefy.” (ND - Bùa choáng)
Khi Lucy lại có thể nhận biết sự việc xảy ra chung quanh, nó thấy ba tên lính vũ trang đầy đủ ngã ngửa phía trước hơn năm mươi mét với hai mũi tên cắm thấu ngực.
Đó hai mũi tên của Susan và Trumpkin…
Main tù tù tiến tới kiểm tra ba tên lính, hai tên trúng tên đang hấp hối, còn tên trúng bùa choáng thì bất tỉnh nhân sự. Cậu lấy thanh Lleaud ra kết liễu ba tên này, rồi biến xác của chúng thành ba khúc cây đổ.
“Là bọn Trinh sát… từ trưa hôm qua chúng đã phát hiện được điều gì rồi.” Mian quay lại đoàn người nói.
Tất cả trầm ngâm, khuôn mặt lo lắng… bọn chúng không muốn đối đầu với quân đội sớm như vậy.
“Chúng ta đổi hướng, đi chếch về hướng đông một chút và băng qua khúc hẹp sông Rush.” Peter nói.
Cả bọn tiếp tục bàn luận… Người lùn Trumpkin thì kiên quyết khẳng định không có cái khúc hẹp sông Rush nào cả. Trong khi đó bốn anh chị em nhà Pevensie phải đối, bọn chúng quen thuộc từng tấc đất, từng ngọn cỏ ở Narnia này, sao có thể nhầm được.
Một bên main chỉ nhìn không nói gì nhiều. Cậu theo bốn tên này chỉ để gặp Alan mà thôi, còn về việc đi đâu không quan trọng. Đừng có ngu ngốc đi vào trại lính quân địch là được.
Cuối cùng lấy đa số thắng thiểu số, bốn thắng một… (main thì có biểu quyết hay không cũng không ảnh hưởng tới kết quả). Cả bọn tiếp tục đi tới khúc sông hẹp.
Bọn chúng lại tiếp tục lê bước cho đến khi mặt trời ngả sang phía bên kia đỉnh đầu, chim chóc vốn hót rộn lên đã thôi nghỉ và lũ ruồi vo ve nhặng xị xuất hiện nhiều hơn.
Có vè cả bọn đang đi xuống một thung lũng ẩm thấp tối tăm nhiều rồi.
“Có phải chúng ta đã đi đúng hướng?” Khoảng một giờ sau, Edmund không nhịn được lên tiếng.
“Đúng mà… Point me.” Main nói rồi cậu thi chú xác định phương hướng, cái đũa thần quay quay vài vòng trên tay cậu rồi dừng lại chỉ đúng hướng Bắc phía trước.
Không ai không tin phép thuật của main. Peter dẫn đầu nói:
“Anh không lạc đường mà…”
“Nhưng phía trước làm gì có đường.” Susan phải bác.
Đúng vậy, phí trước bọn chúng là một bức tường bằng đá khổng lồ cao hơn ba mươi mét có ít… Lúc này, ông người lùn Trumpkin nhìn thẳng vào mắt Peter nói:
“Không đâu, cậu chỉ sai đường thôi. Chúng ta vòng lại.”
Ông người lùn không quên châm chọc một câu:
“Quen thuộc từng tấc đất, từng ngọn cỏ ở Narnia… Hừ, đó là Narnia gần hai nghìn năm trước rồi.”
Thêm một tiếng nữa đi vòng trở lại, bọn chúng rời khỏi thung lũng, có vẻ lại lên trên một ngọn đồi nhỏ. Nhưng tới đây...
“Trời đất, cái gì thế này?” Peter giật giọng hỏi.