“Thật là khéo, hay tôi để Sophia con gái tôi tới bên đó chơi…” Bà đảo mắt nhìn quanh tiệm như muốn tìm thân ảnh cậu nhóc đẹp trai nào đấy.
“Phải phải... “ Ông Newman gật đầu nói. Đây là cơ hội trời cho để kéo gần mối quan hệ giữa vợ chồng ông và nhà Karling, ông Newman hưng phấn nghĩ.
Không ai trên thế giới này hiểu giá trị khảo cổ của nhà Karling hơn vợ chồng ông, chỉ riêng cái tên Karling đủ nói lên điều đó. Sau cuộc khai quật ở làng Rhossili, hai người hứng thú tìm hiểu kĩ về dòng họ Karling.
Thật bất ngờ khi bọn họ có lịch sử hơn một nghìn ba trăm năm, một bản thảo của nhà sử học vĩ đại thời kì cuối trung cổ Chester G. Starr đã ghi lại:
----- Viền Sách -----
“Hôm đó tôi thật may mắn khi gặp được Humets Karling, một nhà triết học lỗi lạc, ông đã dẫn tôi tới lâu đài Rosous el Soleillé xinh đẹp, bên cạnh một rừng hoa hồng. Humets đa mang một cuốn sách cổ từ thời tiền trung cổ về sự suy tàn của Đế chế La Mã. Nó là một tài sản vô giá, và nhờ nó mà tôi viết được tập lịch sử này…”
Một dòng khác có ghi...
“Ôi, bạn không thể tưởng tượng nổi đâu, thư viện lâu đài Rosous là một kho tàng thật sự…”
----- Viền Sách -----
Lần theo mọi dấu vết cuối cùng hai người tìm được chủ nhân hợp pháp của tòa lâu đài Hoa Hồng này, đó là cậu chủ Karling đang ngồi đâu đó bên trong kia.
(Tác: Haizz… Thế là hai vợ chồng Newman lại quyết định mang con gái ra bán lần thứ hai.)
“Vậy cũng tốt, cậu chủ đang ở cuối giá sách thứ mười một.” Baemyn chỉ về một góc bên trái khá xa từ chỗ bọn họ ngồi.
Tuy không biết hai vợ chồng này định dở trò gì nhưng Baemyn vẫn nói tung tích của cậu chủ, tiếp theo ông lại phải đau đầu đối phó với họ, không hiểu ai tiết lộ mà thông tin về lâu đài Rosous el Soleillé và thư viện của nó mà lại bị hai tên cuồng lịch sử này biết được.
Đã mấy lần bọn họ gặp ông chỉ đề kì kèo được tham quan lâu đài này một lần.
Tiểu Sophia nghe bố mẹ nói vậy cũng vâng lời đứng dậy đi về phía ông quản gia chỉ, thấy chị gái đứng rời khỏi, cậu bé Josh cũng đứng lên định đi theo nhưng lại bị mẹ nó kéo lại.
Bà Newman chỉ vào một bọc đồ nhỏ bên cạnh mình nặng giọng nói:
“Đây là thuốc của bà Perry Fleming chuẩn bị cho ông Fleming.”
“Josh, con mang thứ này tới cho ông Fleming, con phải ở đấy tới khi ông ta ăn hết, biết không?” Bà Newman nghiêm túc nói. Đùa à, cho mày đi với chị mày làm bóng đèn hả, bà thầm nghĩ.
“Nhưng nếu ông ta không ăn thì sao?” Josh méo mặt nói.
“Thì bảo là chốc nữa vợ ổng sẽ tới kiểm tra…”
“Nhưng mẹ..”
“Không nhưng nhị gì nữa, đi mau..>” Bà Newman không kiên nhẫn nói.
“Vâng…” Thằng nhóc Josh thấy vậy cúi đầu hơi buồn buồn rời khỏi, nó đi về phía cái kệ thu ngân.
“Ha ha… thật không tiện khi để ngài thấy cảnh vừa rồi, thằng nhóc nhà tôi nó nghịch lắm…” Bà Newman đổi một phát một trăm tám mươi độ sắc thái nói.
“Không sao, trẻ con mà…” Baemyn lịch sự đáp lại.
Thế rồi ba người lớn ngồi nói chuyện với nhau.
=====
Lại trở lại với Ambrose và Fayola hai người, bọn họ đang bàn luận về thân phận ông chủ tiệm sách Nick Fleming, và một số vấn đề phép thuật khác, và cả về Cuốn sách bí ẩn, Ambrose nói:
“Có một lý do khác khiến mình không thể không tới đây?”
Fayola ánh mắt chăm chú hẳn nên, cô bé nghe Ambrose nói tiếp:
“Sau khi nhìn qua mấy trăng sách, mình cảm thấy cường độ hòa hợp giữa thân thể và linh hồn…”
“Thật sao?” Fayola thật sự kinh ngạc nói.
“Ừ có điều mình chỉ mở tới trang thứ năm, thứ sáu là hết chịu nổi?”
“Bạn cần mình trông chừng không…” Fayola lo lắng nói.
Tăng độ hòa hợp giữa cơ thể và linh hồn là một việc rất khó khăn, bình thường, Ambrose sẽ dùng thuốc để làm việc này. Loại thuốc này có tác dụng từ từ, nhẹ nhàng.
Ngược lại, nếu dùng Cuốn sách bí ẩn, nó sẽ mạnh bạo dung hợp hai phần này với nhau, rất nguy hiểm và đau đớn. Đó cũng là lý do một năm cậu cũng chỉ tới Tiệm sách hai lần.
“Không bi quan như bạn nghĩ đâu, mình chỉ cần ngủ một giấc là ổn thôi.”
“Uhm…” Fayola ậm ừ.
Ambrose không nhìn cô bé nữa, cậu trong lúc nãy đã ngồi vận chuyển Thuật minh tưởng để nâng cao tối đa trạng thái tinh thần lẫn thân thể của cậu.
Ambrose bắt đầu lật trang đầu tiên ra, trang này lại bằng một thứ ngôn ngữ khác.
Từ mấy lần trước cộng lại, Ambrose khẳng định có đúng mười một loại chữ viết khác nhau (có thể hơn), không biết đến bao giờ cậu học đực hết chúng để đọc được Cuốn sách bí ẩn này.
Cậu định mở sang trang thứ hai rồi thì đột ngột có một giọng nói trong trẻo vang lên:
“Xin chào…”
Ambrose giật mình nhìn lên, bàn tay không cẩn thận mở lại trang thứ nhất.
Fayola cũng vậy, vừa rồi hai đứa đều tập chung vào cuốn sách mà không phát hiện ra một người khác đang tiến đến.
Nếu đó là kẻ thù thì thật có chuyện sẽ xảy ra…
Bọn chúng thấy đứng ở đấy là một cô bé khoảng mười tuổi, rất đáng yêu. Cô bé có mái tóc màu vàng bồng bềnh ngang vai, trên góc trái có đính một cái kẹp tóc hình hoa năm cánh màu trắng.
Cô bé mặc một bộ váy hai dây nhẹ nhàng, bên trên có in hình mấy đóa mười giờ màu tím. Trên người cô bé thoang thoảng một mùi hương Va - li ngọt ngào, cứ như cô bé vừa bước ra một tiệm bánh ngọt vậy.
Hai con mắt màu xanh nước biển lóng lánh, lại mang vẻ xấu hổ.
“Nhóc là ai?” Ambrose hỏi ngay.
“Em là Sophia New … Newman, em theo bố mẹ tới đây…”
“Newman…” Cái tên cô bé khiến cậu thấy quen quen, không phải đây là họ của hai nhà khảo cổ Newman sao.
“Mẹ em bảo em tới đây chơi với anh chị…” Sophie thút thít nói, như thể Ambrose và Fayola hai đứa định đuổi nó đi tới nơi rồi.
Fayola và Ambrose hai người nhìn nhau, xem ra Baemyn cũng đồng ý, nếu không ông ta sẽ không để bất kì ai làm phiền bọn họ.
Fayola cười thân thiện nói:
“Em gái, chị là Fayola Smith, còn tên xinh trai này là Ambrose Karling…”
Ambrose hai má đen lại, sao lại có thể dùng từ này miêu tả một đứa con trai, đang nghĩ vậy thì cậu nghe Sophia nói:
“Vâng, nhưng mà em thấy anh phải gọi là đẹp trai chứ sao lại là xi… xinh trai.” Nói tới đây, hai mà cô bé hồng hồng, len lén nhìn Ambrose.
“Đúng vậy, Fayola, bạn không nên dạy hư trẻ con như vậy?” Ambrose đưa cho Sophia một dấu ‘Good Job’ nói.
Thân quen hơn, cô bé Sophia bắt đầu bắt chuyện với hai anh chị lớn hơn mình. Cô bé không rụt rè như ấn tượng ban đầu, thay vì vậy, cô bé rất tò mò, có lòng khám phá rất mạnh.
Sau năm phút buôn chuyện, Ambrose mới nhìn lại Cuốn sách bí ẩn, nhưng điều làm cậu bất ngờ là trang đầu tiên đã quay lại kiểu chữ cậu có thể đọc được - chữ Akenserts.
Ngay sau đó, cậu ra hiệu với Fayola nói chuyện với cô bé, để cậu tập chung vào dịch trang sách này.
Chữ viết là hệ thống các ký hiệu để ghi lại ngôn ngữ theo dạng văn bản, là sự miêu tả ngôn ngữ thông qua việc sử dụng các ký hiệu hay các biểu tượng.
Hiểu các từ trong chữ viết thì không khó, nhưng để hiểu được toàn bộ một câu nói có ý nghĩa là gì, là như thế nào thì cả là một vấn đề.
Ambrose phải rất tập chung lôi sổ tay ra giải nghĩa từng từ một trong chữ viết Akenserts, biết là phải tập chung nhưng trong lòng cậu lại rất hồi hộp, lần đầu tiên cậu đọc được nội dung trong Cuốn sách bí ẩn này.
Nó là cuốn sách nắm giữ những thông tin có thể làm thay đổi cả thế giới. (Theo lời Deus nói)
“Zlato in zlato
Dva, ki sta ena, tista, ki je vse
Moč, da uničite svet ali ga shranite...
Tisti bo pokvaril zemljo”
Tạm dịch:
“A Gold and a Sliver
The two that are one, the one that is all
The power to destroy the world or save it
The other will break the earth ( or not)…”
Thêm mười phút vật vã với mấy ký tự cuối cùng cậu đã dịch trang sách sang tiếng Anh, cậu lẩm bẩm:
“Một vàng và một bạc, cả hai là một và một là cả hai (tất cả), sức mạnh để phá hủy thế giới hoặc bảo vệ nó, một người sẽ phá đánh vỡ trái đất (hoặc không)...”
Sau khi dịch xong, Ambrose khẳng định đây là một lời tiên tri. Nhưng vấn đề là hiểu được lời tiên tri này như thế nào cũng rất chi là khó.