Thiên Thanh liên tục gõ bàn suy nghĩ. Hắn cảm thấy mình điên rồi. Hắn bật dậy, ngay lập tức qua phòng Diêm Phước. Hắn không thèm gõ cửa mà mở toang nó ra. Bao lời nói trực trào trong bờ môi nghẹn ứ lại. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Diêm Phước đang tắm! Không có bình phong che chắn, không có gi cả!? Nếu hắn không đẩy của bước vào thì y sẽ như thế này cả tối ư!?
Diêm Phước đang thiu thiu ngủ trong làn nước ấm sắp nguội lạnh, y cảm thấy hơi mệt sau khi tiêu hao kha khá năng lượng. Nhìn các chiêu thức y ra từ tối đến giờ có vẻ đơn giản nhưng thực chất tốn rất nhiều linh lực. Y ngủ không sâu, nghe thấy tiếng mở cửa mạnh, y liền mở mắt ra. Diêm Phước thấy Thiên Thanh đang đứng trước cửa phòng. Y hơi giật mình lấy khăn tắm che lại thân thể.
Diêm Phước hơi ngại ngùng cười gượng.
"Thái tử điện hạ, ngài còn chuyện gì muốn phân phó?"
Sao y có thể bất cẩn đến thế chứ, nghĩ mình ở trong phòng một mình nên lười không lấy bình phong chắn. Giờ thì hay rồi, để Thiên Thanh thấy y đang trong tình trạng này hắn sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm y thêm. Từ sau sự việc lần trước đã thế rồi...
Thiên Thanh tức tối nhìn Diêm Phước. Y đang trong trạng thái nửa kín nửa hở, cái khăn tắm nhỏ bé kia không thể nào che hết cảnh xuân bên trong. Thân thể mảnh khảnh, làn da trắng ửng hồng do hơi nước hun lên. Khăn tắm áp sát vào người khiến nó bị thấm nước làm nửa thân trên của y lúc ẩn lúc hiện, hai khỏa ảnh đào đỏ ửng rất mê người. Hai má hây hây, đôi mắt lim dim đầy dụ hoặc. Tại sao hắn lại thấy người đàn ông này quyến rũ!? Hắn tức tối chỉ tay thẳng mặt mắng y.
"Ngươi làm ra bộ dạng này để cho ai nhìn hả!? Dâm đãng! Chỉnh trang lại bản thân đi! Đừng để ta nhìn thấy ngươi nhếch nhác như thế này một lần nữa!"
Diêm Phước khó xử, tay nắm chặt lấy khăn tắm nói. "Vâng."
Ta cũng không muốn để điện hạ nhìn thấy bộ dạng khó coi này của ta. Y nghĩ.
Thiên Thanh không hề chú ý đến động tác nhỏ này của Diêm Phước. Hắn tức tối quay đầu sập mạnh cửa, rời đi nhanh như khi hắn đến. Hắn cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại có những hành động như vậy. Diêm Phước cơ bản chưa từng làm gì phương hại đến hắn nhưng các hành động của y bằng cách nào đó luôn làm hắn cảm thấy khó chịu và mất kiểm soát cảm xúc. Những người khác dù có khiến hắn chán ghét đến mức nào đi nữa hắn sẽ không để tâm đến họ, nhưng với Diêm Phước lại khác. Đôi khi ngẫm lại, hắn thực sự không hiểu cảm xúc của mình đối với y là như thế nào nữa. Là kì thị hay là chán ghét? Hắn không biết nữa.
Diêm Phước nhìn cánh cửa như sắp long ra đến nơi chứng tỏ hắn đã sử dụng một lực rất mạnh. Y thở dài lau người mặc quần áo vào. Khoác hờ trên mình chiếc áo choàng mỏng, Diêm Phước bước đến, ngồi trước bàn uống nước bên của sổ trông ra nhìn ánh trăng sáng phía trên, hoài niệm về một thời gian đã qua...
...
Thiên Thanh là một thanh niên vừa bước vào tuổi trưởng thành cách đây vài ngày, hắn vừa mới qua sinh nhật mình. Thượng Đế cũng đã nhắc hắn nên lấy ai làm Thái tử phi rồi. Hắn vẫn chưa có ý định với ai cả, dù sao hắn cũng là một người rất bận rộn. Dù sao cũng không thiếu người muốn gả cho hắn nên Thượng Đế đã đề nghị hắn để ý những người sẽ tham dự mừng thọ Thái Hoàng Thiên Hậu sắp tới, xem có vừa ý ai không. Những người sẽ tham dự bữa tiệc đấy đều là con gái của những đại thần, đại vương quyền quý, không ai là không danh giá cả. Vậy nên Thiên Thanh đồng ý.
Sau khi ở lại nói chuyện với Thượng Đế về tiệc mừng thọ Thái Hoàng Thiên Hậu, Thiên Thanh định về cung của mình nghỉ ngơi. Hắn đang đi tự nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở chòi gần cung của hắn. Hắn cười, nói.
"Ngươi hay nhỉ, Thiên đình là nơi dễ vào đến thế à?
Diêm Phước đứng lên thi lễ.
"Thái tử." Xong y nở nụ cười trả lời câu hỏi. "Cũng không khó đến thế, bọn thủ vệ đều sợ ta."
Thiên Thanh cười lớn, lại gần bàn chòi ngồi uống nước cùng Diêm Phước. Các thần quan xưa nay đều rất dè bửu y. Y là người đã đánh bại Hải Quang Phục với tuổi đời còn rất trẻ. Diêm Phước là một người tài đáng để trọng dụng nên Thiên Thanh đưa y về dưới trướng mình, hai người cũng được coi là bằng hữu. Thi thoảng Diêm Phước sẽ lên Thiên Đình đi chơi thăm thú, không ai dám ngăn cản, Thượng Đế cũng mắt nhắm mắt mở.
Trước đây Diêm Phước chính là một trong những bằng hữu của Thiên Thanh. Hai người cũng coi như là khá thân. Thiên Thanh nhìn ra được sự ngưỡng mộ và tình ý trong mắt Diêm Phước nhưng hắn cố tình lờ đi. Dù sao y không nói, hắn cũng sẽ giả vờ không biết.
Thiên Thanh ngồi vào bàn uống nước nói chuyện phiếm cùng Diêm Phước. Diêm Phước nói.
"Mỗi lần ta đến đây ta đều thấy nơi này thật đẹp, hình như vườn hoa trước cung của ngài được thay mới rồi nhỉ?"
Thiên Thanh chán ghét nhìn đống hoa như nhớ về một sự kiện không hay vậy, hắn lạnh lùng nói.
"Hôm trước thú cưng của Ngô Quý Phi chạy loạn đào tung đống hoa của ta làm ta phải dọn hết đi thay mới lại."
"Haha..." Diêm Phước cười bất đắc dĩ. Bệnh khiết phích của hắn đúng là không chữa nổi mà, chỉ cần thay cái chỗ bị đào là được rồi, vườn hoa lớn như vậy nói thay là thay hết thật. Đã thế đây còn là loại hoa mà Thiên Thanh thích nhất. Chỉ vì thú cưng của Ngô Quý Phi. Đúng là sự yêu thích của bậc vương giả luôn có hạn mà. Hôm nay hắn có thể cười nói với ngươi bình thường nhưng sang hôm sau hắn có thể bỏ mặc không quan tâm tới ngươi nữa.
Chắc chắn có người đã cố tình thả thú cưng của Ngô Quý Phi vào khiến cho Thiên Thanh tức giận để nàng bị sỉ nhục một trận. Nói về vấn đề gì Thiên Thanh đều có thể lạnh lùng bỏ qua nhưng nếu mà nói về vấn đề vệ sinh thì Thiên Thanh tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Ngô Quý Phi chịu khổ rồi. Tranh đấu hậu cung y không quan tâm lắm, y chỉ nghe tin đồn thổi bên ngoài, coi như là câu chuyện kể những bữa trà dư tửu hậu thôi.
Thiên Thanh ngồi ở một tư thế thoải mái, nhấp ngụm trà, nói.
"Sắp đến tiệc mừng thọ Thái Hoàng Thiên Hậu, phụ hoàng ta cũng đã nhắc ta đến hôm đấy phải chọn ra người làm Thái tử phi rồi. Ngươi nghĩ ai sẽ phù hợp với chức vụ này?" Thiên Thanh hỏi Diêm Phước vấn đề riêng tư này vì hắn tin tưởng con mắt nhìn người của y. Dù sao ở dưới Âm Phủ định tội âm linh bao nhiêu năm sao lại không có con mắt nhìn thấu nhân tâm được.
Động tác đưa trà lên miệng của Diêm Phước hơi khựng lại nhưng y nhanh chóng đưa ly lên nhấp một ngụm. Y cố cười thoải mái nhất có thể nói.
"Ha ha...Cái này ngươi hỏi ta có vẻ không đúng lắm." Sau khi nghe những lời Thiên Thanh nói, đại não Diêm Phước trống rỗng, y không nghĩ ra được cái gì cả. Trong lòng y là những hồi dậy sóng. Y biết ngày này sẽ đến, cái ngày mà Thiên Thanh phải lấy vợ sinh con đẻ cái. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu rồi nhưng chính tai mình nghe sự thật từ chính Thiên Thanh khiến y cảm thấy có chút mất mát.
Thiên Thanh nói. "Ta tin tưởng con mắt của ngươi. Trong tam giới người đối xử thật tâm nhất với ta chắc chỉ có ngươi thôi."
Lòng Diêm Phước hơi lâng lâng, y giả bộ ho một tiếng đưa miếng bánh quế lên miệng ăn che dấu sự lúng túng của mình. Chỉ vì một câu tán thưởng của Thiên Thanh đã khiến y lúng túng rồi. Đúng là không có tiền đồ! Y cố tỏ ra bình tĩnh nói.
"Ta không để ý đến việc này lắm. Để đến hôm mừng thọ ta xem cho, dù sao ta cũng được mời." Y không thể làm người yêu của hắn thì ít ra y cũng có thể chọn cho hắn một người vợ tương xứng. Điều đó khiến y yên tâm phần nào. Diêm Phước khá tin tưởng vào khả năng nhìn người của bản thân. Y nhìn qua cử chỉ hành động của một người cũng có thể biết được người này tốt hay xấu rồi.
Thiên Thanh cười nhìn về phía vườn hoa mới trồng.
"Được nhờ cả vào ngươi." Hắn nói tiếp. "Mà ngươi cũng nên để ý đến các cô nương nhiều hơn đi, làm việc ở dưới Âm Phủ cô đơn, lạnh lẽo cũng cần người chăm sóc." Cũng như đừng thích ta nữa. Thiên Thanh nghĩ vậy nhưng hắn không nói ra, hắn chỉ nhìn Diêm Phước đầy ẩn ý.
Diêm Phước làm sao lại không nhìn ra ẩn ý của Thiên Thanh, y biết chứ. Y biết rõ hắn biết mình thích hắn. Hắn vẫn chịu làm bạn với y có lẽ là do lòng thương hại đi. Từ sau vụ thảm sát ở Âm Phủ y chỉ có một mình, không bạn bè, không người thân, không một người thủ hạ nào. Dù có chơi cùng với Thiên Thanh, có quen biết thủ hạ với bằng hữu của hắn, y cũng không thể trò chuyện cùng được. Một phần vì họ kết thân với mục đích riêng, một phần vì nói chuyện không hợp.
Đúng là Thiên Thanh làm bạn với Diêm Phước một phần cũng là do thương hại y cô đơn một mình thật, nhưng chủ yếu vẫn là do sự mạnh mẽ của y. Với một đứa trẻ bình thường khi mất tất cả người thân mà có thể vực lên và đánh bại kẻ thù của cả tam giới lúc bấy giờ đó là một điều đáng kinh ngạc. Hắn biết y thích hắn nhưng hắn lại không cảm thấy ghét bỏ hay kì thị y. Thật kì lạ, có lẽ là tại hắn thưởng thức năng lực của y chăng, có một người mạnh như y ở dưới trướng cũng không tệ đâu.
Hắn không nói ra, y cũng không nói, cả hai ăn ý không xé rách tờ giấy mỏng chặn giữa mối quan hệ của hai người.
Diêm Phước cười gượng.
"Tạm thời ta vẫn chưa muốn lấy ai, công việc ở Âm Phủ cũng nhiều, cũng bận. Với cả ai muốn gả cho ta cơ chứ, mọi người đều sợ ta."
"Có ta không sợ ngươi."
Diêm Phước tí sặc miếng bánh ở trong miệng. Đôi khi Thiên Thanh lại nói mấy câu khiến y hiểu lầm, bị nhiều lần rồi mà y vẫn không thể quen được. Diêm Phước nhấp ngụm trà cho trôi bánh, cười lớn nói.
"Ha Ha, chắc chỉ có ngài là không sợ ta thôi quá."
Thiên Thanh cũng cười theo.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Bầu không khí khó xử ban nãy nhanh chóng bị hóa giải, cả hai lại tiếp tục nói cười bàn chuyện trên trời dưới đất...
...
"Ngươi chắc chắn nó sẽ hiệu nghiệm chứ?" Cung nhân hỏi tên thái giám đối diện.
Cất lên chất giọng the thé bất nam bất nữ đặc trưng của mình hắn nói. "Ta chắc chắn! Thuốc của Thái Thượng Lão Quân không thể vô dụng được!"
Cung nhân nghe xong gật gù, lén lút cất lọ thuốc vào trong túi áo rồi nhanh chóng rời đi.
...