Sau khi hệ thống rời đi, Vân Ca một mình ngồi thẫn thờ ở trong phòng nhỏ, bên một bàn đây là thức ăn. Trong đầu cô lúc này là vô vàn kịch bản công lược của bản thân, cô chuẩn bị bắt tay vào công cuộc theo đuổi kim soái, vừa đẹp vừa giàu Ma Tôn Hình Nguyên. Nhưng cô không biết bước đầu tiên mình nên làm thế nào, để vừa có thể thuận lợi lấy lòng Hình Nuyên lại không tỏ ra bản thân là kẻ ham tài phú, thích soái ca. Với dáng vẻ trẻ thơ của cô hiện tại, thật sự là không thích hợp để làm loại chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui cô cảm thấy bản thân mình thật xấu hổ. Cô cứ nghĩ tới dáng vóc tối hôm đó của Hình Nguyên thì lại không nhịn được mà nuốt nước miếng, hai má cũng vì thế mà ửng hồng.
"Người gì đâu mà, đẹp trai dữ."
Trong mắt Vân Ca tràn ngập si mê, cứ nghĩ tới Hình Nguyên là trái tim bé nhỏ của cô như loạn nhịp, nó cứ đập loạn cả lên, khiến cô chỉ biết ôm ngực mà thở dốc. Cô hiện tại không biết được bản thân mình tự nhiên, thở dốc tim đập loạn là tại vì sao, cô chỉ cho rằng do bản thân cô làm việc xấu xa. Nhìn trộm cơ thân thể của Hình Nguyên nên, mỗi khi nghĩ tới hắn thì sẽ cảm thấy hổ thẹn, cùng lo sợ nên tim mới đập nhanh. Ôi thật là một cô bé ngây thơ vô số tội mà. Cùng lúc này Hình Nguyên vừa hay từ Ma Cung đi tới, hắn muốn tới nhìn xem Vân Ca có cần thêm gì không lạ thấy cô bé này, hai gò má ửng hồng không ngừng thở dốc. Thì trong lòng hắn liền có chút lo lắng suy cho cùng cô cũng chính là ân nhân cứu mạng của hắn.
Hắn lại mang cô từ nhân giới về đây, nếu cô có bề gì khác nào hắn tự bôi nhọ chính mình. Thấy Vân Ca, khổ sở ôm ngực, hắn liền nhanh chóng chạy đến ôm lấy cô, đặt cô nằm lên giường, giúp cô đắp chăn giữ ấm. Sau dó hét gọi đám ma binh đi mời Vu y đến, xem bệnh cho cô. Vân Ca dưới sự chăm sóc ân cần của hắn, không những bệnh tình không thuyên giảm, mà ngược lại lúc này, mặt cô đã nóng đỏ hết cả lên, cứ như con tôm luộc chín. Cô còn không ngừng thở dốc, bộ dạng cứ như là sắp chết đến nơi, Hình Nguyên thấy cô như vậy có chút bất lực, hắn trước nay chưa từng chăm sóc qua người nào, nên đối với tình hình hiện tại của Vân Ca, hắn chỉ biết đi qua đi lại thở dài lo lắng.
"Nha đầu, chẳng phải buổi sáng còn tốt lắng sao?"
"Ngươi cố chịu một chút."
"Vu Y sắp tới rồi, rất nhanh sẽ không sao."
"Có ta ở đây đừng sợ."
Hình Nguyên thấy Vân Ca ngày càng thở dốc hô hấp khó khăn, liền trực tiếp đỡ cô ngồi dậy, lại ôm lấy cô vào lòng. Nhè nhẹ vuốt lưng cho cô, ôn nhu, nhỏ giọng an ủi cô, Vân Ca cảm giác nhứ mặt mình sắp nổ đến nơi.
"Nam nhân này, trên người chắc chắn là có độc."
Vân Ca gào lên trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn cứ ư, ư không nói nên lời. Những điều này rơi vào mắt Hình Nguyên liền trở thành, hình ảnh của cô bé ăn mày tốt bụng đáng thương, vừa bị câm lại còn mắc bệnh khó nói. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt từ mẫu, đây có thể nói là bản năng làm mẹ của hắn đã trỗi dậy rồi không. Tại sao khi thấy nha đầu này đau đớn trong lòng hắn lại khó chịu đến vậy. Hình Nguyên tay chân luốn cuốn, hắn không biết bản thân mình phải làm gì cho nha đầu này, trong lòng khó chịu hắn lại càng lớn tiếng réo gọi ma binh đi tìm Vu Y. Vu Y đang ở trong hậu viên phơi thuốc, liền bị đám ma binh hùng hổ xông tới bắt đi. Làm cho lão thập phần lo sợ, lão run rẩy hỏi một tên ma binh đang kéo tay mình.
"Vi quân gia này, cho hỏi lão phu đã mắc tội gì?"
"Tại sao các vị vừa đến liền bắt ta đi."
"Các vị ít ra cũng phải cho lão già này một lời giải thích chứ."
Đám ma binh bên này nghe được tiếng truyền tống của Ma quân bằng chất giọng oanh vàng đầy giận dữ thì hết sức sợ hãi, không nói không rằng chỉ biết một mực lôi kéo Vu Y đến Ma Cung, bọn chúng chỉ sợ làm lỡ việc sẽ bị quân thượng trách tội. Mà Vu Y bên này, không nghe được lời giải thích, liền nhất mực cho rằng đám ma binh này có ý xấu, muốn hãm lại lão. Vì vậy lão cố gắng dùm hết sức bình sinh của mình mà chống trả, sau khi thoát khỏi đám ma binh lão vội chạy tới gần một cái cột nhà trông cỏ vẻ vững chắc, lão cố sống có chết dùng tứ chi của mình bâu chặt lấy cột nhà. Một giây cũng không giám buông lỏng, ma binh cũng chẳng chịu để yên cho lão đu cột, mà túm năm tụm ba, dùng sức lôi kéo tứ chi của lão ra khỏi cây cột.
Đám ma binh tạo thành mộtc nhóm bốn người, mỗi người cầm lấy một tay, một chân của lão, nâng toàn thân lão bổng lên không trung. Dùng dáng vẻ oai phong nhất mà mang lão về, kẻ còn lại ma theo hộp thuốc và kim châm của lão, đoàn người cứ thế mà thẳng tiến đến ma cung. Hình Nguyên bên này thấy tình thế cấp bách, Vân Ca đã ngất lịm từ lúc nào mà Vu Y còn chưa tới, nên hắn không ngừng phát công truyền tống hối thúc đám ma binh, mau đưa Vu Y tới. Ma binh vừa nghe thấy lệnh truyền của Ma Tôn, ai nấy đều đâm đầu ra sức chạy về phía trước. Thương thay cho Vu Y bị bọn não tàn này xem như con diều giấy mà kéo bay, thẳng một đường về tới Ma Cung.
Vừa tới Ma cung Vu Y liền bị một đám yêu nữ vây lấy lôi thẳng về phía hậu cung, phải biết lão đã nhiều lần vào cung chữa bệnh cho hoàng gia nhưng đây là lần đầu tiên lão được đặt chân đến hậu cung, lại còn được mời đến đến bằng cách đặc biệt như vậy. Lão thiếu chút nữa là bị đám não tàn ma binh này hại chết, thà ngay từ đâu chúng chịu nói cho lão biết lý do lão phải đến Ma Cung thì lão cũng sẽ không biến thành bộ dạng thảm thương này. Qua lời một nữ yêu, lão biết được không lâu trước đây Ma quân có đem về một tiểu cô nương người phàm, để cô ấy ở tạm trong Ma Hoa điện. Hai ngày nay bọn họ vẫn thường hầu hạ mang thức ăn cho cô gái này, chỉ là hôm nay cô ấy bệnh rồi, trông có vẻ bệnh rất nặng, nên Ma tôn mới cho mời lão gấp như vậy.
Vu Y, lần đầu tiên nghe nói về việc con người lại được ở trong Ma Cung, lại còn được ở trong Ma Hoa điện trước giờ chỉ dàng riêng cho Ma hậu thì lại đối với nhân loại này càng có thêm hứng thú. Cước bộ của lão cũng vì thế mà nhanh hơn, yêu nữ dẫn lão tiến vào một cung điện sang trọng, trong điện treo đầy đèn lồng đỏ, tứ phía quanh điện đều được sơn son niếp vàng. Chứng tỏ cho thân phận của chủ nhân cung điện, đám yêu nữ thấy lão lề mề, thì sốt hết cả ruột phải biết Ma Tôn lúc này đang tức giận. Nếu như còn chậm trễ thêm thì có khi cái đầu của họ và lão già này cũng sẽ không giữ lại được. Vu Y, bị đám yêu nữ này lần nữa lôi đi, đến trước một căn phòng, thấy lão đi tới hai tên lính canh liền vui như trẩy hội vội kéo tay lão dẫn vào bên trong.
Lão vừa vào điện liền thấy cảnh Ma Tôn đang ôm trong lòng một đứa bé gái độ bảy tám tuổi, mà đứa trẻ này hình như là đã bất tỉnh, gương mặt lại đỏ bừng. Lão trong lòng khinh hỷ không thôi, cái thể chất của đứa bé này thật là đặc biệt, lần này coi như lão được hời rồi. Lão Vu Y lâm vào trầm tư mà quên mất, ngoài lão ra ở đây vẫn còn một vị khác, người này chính là Hình Nguyên, Hình Nguyên thấy lão già này đứng chết chân ở cửa cung liền nóng lòng gọi lão đến.
"Vu Y, đã đến sao lại không vào?"
"Đại sự cấp bách, cứu người quan trọng, ta miễn hết lễ ngươi mau vào đi."
Vu Y, nghe tiếng Hình Nguyên thì cũng hoàn hồn, ba chân bốn cẳng chạy vào trong. Hình Nguyên thấy lão chạy tới bên cạnh bắt mạch cho Vân Ca, bản thân hắn cũng không buồn thả cô xuống giường mà cứ trực tiếp ngồi ôm lấy cô, mặc cho lão già kia luôn nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc. Sau khi bắt mạch, kiểm tra mắt, răng và lưỡi của Vân Ca, Vua Y lại lần nữa rơi vào trầm tư. Lão từ từ đi tới bàn trà mở tráp thuốc lấy ra một túi kim châm, lão đến bên Vân Ca giúp cô châm vài kim, quả nhiên sau khi được lão châm cứu sắc mặt Vân Ca đã từ đỏ bừng chuyển dần về trạng thái bình thường, hơi thở cũng không còn gấp gáp. Lão châm cứu xong thì lại bàn lấy giấy mực trong tráp viết một đơn thuốc đưa cho một tiểu yêu, kêu ả đem đi sắc. Bản thân lão lại dùng ắn mắt khó hiểu nhìn Hình Nguyên, qua một hồi đấu tranh tư tưởng lão mới lên tiếng hỏi Hình Nguyên.
"Ma quân đại nhân, lão phu có chuyện này, không biết có tiện hỏi không?"
"Chuyện này liên quan trực tiếp đến tính mạng của tiểu cô nương này, Ma quân đại nhân.."
Hình Nguyên nghe lão nói tới bệnh của Vân Ca liền trở nên lo lắng, thật ra hắn cũng muốn biết nha đầu này là có bệnh gì.
"Đươc, ngươi cứ hỏi, chỉ cần bản tôn biết đều sẽ nói cho ngươi."
"Vương quân, tiểu nha đầu này có phải đã từng chết qua một lần?" Lão dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Hình Nguyên.
"Phải."
"Vậy, Ma quân có phải ngài đã đem tu vi của mình độ cho nha đầu này để cô ta được sống tiếp."
"Không sai."
"Vậy, lão lại hỏi ngài, ngài đã độ cho nha đầu này bao nhiêu tu vi."
"Một nửa."
Vu Y, nghe xong từ một nửa này thì không hẹn mà ngã ngang ra đất.
"Trời ơi, phải biết một nửa là bao nhiêu đó, Ma tôn à."
"Ngài sống bao nhiêu năm trên đời này rồi, một nửa của ngài có thể tính bằng hàng vạn năm đó."
"Ngài cứ như vậy mà độ cho một người phàm."
"Nếu không phải cô ta thể chất đặc biệt thì đã sớm chết lần thứ hai rồi đó, đại lão à."
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Hình Nguyên nhìn Vân Ca đang say ngủ trong lòng mình.
"Có cách nào cứu chữa không?"
"Có nha!"
Vu Y lật mặt một cách nhanh chóng, lão tuy đã già vạn tuổi nhưng tính cách lại chẳng khác gì trẻ con lại còn thích nói quá, phóng đại sự việc để hù dọa người khác. Hôm nay lão dọa được cả Ma Vương, nên trong lòng không khỏi phấn khích.
"Mau nói đi, là cách gì?"
"À cái này, ta tạm thời chưa nghĩ ra."
"Ngươi chê bản thân mình sống qua lâu rồi sao?" Hình Nguyên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Vu Y.
"Hê hê, Ma quân đại nhân, người đừng nóng vội."
"Ta là đang nghĩ cách nào, để không làm ảnh hưởng đến tiểu cô nương này thôi."
"Ngươi tốt nhất là đang nói thật, nếu để bản vương biết được ngươi có ý đồ khác, ta liền cho ngươi chết không toàn thây."
"Ta đã biết, đã biết." Vu Y hề hề cười lấy lòng.
"Đại nhân à, cho ta hỏi thêm một câu nữa được không?"
"Hỏi đi."
"Ta thật có chút thắc mắc, tiểu nha đầu này, đến tột cùng là đã tạo nghiệp gì mà rơi vào tay người vậy?"
"Hửm." Hình Nguyên nhướm mày nhìn lão, lệ khí từ thân hắn thoáng cái đã bao phủ cả căn phòng.
"A, đại nhân chắc ngài nghe nhầm rồi, ngài mau thu lại lệ khí đi, tiểu cô nương này còn đang rất yếu, sẽ bị thương đó."
Hình Nguyên nghe xong như bừng tỉnh, lần nữa ngắm nhìn tiểu cô nương trong lòng, nàng đang ngủ rất là ngoan ngoãn hắn cũng không nỡ làm thương tổn đến nàng. Hình Nguyên nhanh chóng thu lại lệ khí, ánh mắt hắn cũng dần trở nên bình đạm, lạnh lẽo, hoàn toàn mất đi vẻ yêu thương trìu mến khi nhìn Vân Ca. Điều này làm Vu Y, thêm tòm mò về thân phận của tiểu cô nương này.
"Nàng ấy, là ân nhân cứu mạng của bổn quân." Hình Nguyên nhàn nhạt nói.
"Ân nhân?" Vu y khinh ngạc tột đột vội hỏi lại.
"Phải, khi bản quân mới thoát khỏi phong ấn của ngũ giới, nguyên khí đại thương, đã được nàng ấy cứu."
"Sau khi cứu mạng ngài thì nha đầu này đã chết sao?" Vu Y cau mày hỏi.
"Phải, ta tỉnh lại đã thấy nàng ấy nằm chết bên cạnh ta."
"Ta đã hiểu rồi." Vu Y thở dài tỏ vẻ thương tiếc nói.
"Ngươi hiểu cái gì?"
"Nha đầu này theo lão thấy, tương lai nàng ta nhất định xuất chúng hơn người, phong quang vô hạn."
"Chỉ tiếc là do nàng ấy đã cứu ngài, nên bị thiên khiển."
"Không những chết đi, mà hồn phách cũng không được nhập về đia phủ, chỉ có thể làm du hồn lang thang."
"Cũng may mà người kịp độ tu vi giữ mạng cho tiểu nha đầu này."
"Nha đầu này xem ra cả đời này, chỉ có thể giống như lão phu ở lại Ma Cung này." Lão thở dài nói.
Vu Y nói xong liền lắc đầu rời đi, lão vừa đi vừa không ngừng nhớ về quá khứ của mình. Nếu không phải năm đó lão đi ngược lẽ trời mà đỡ đẻ cho Ma Cơ Hình Ngọc, thì có phải hiện tại lão có thể được giải thoát rồi không. Vu Y trước kia cũng đã từng là con người, lão là một đại phu tài giỏi hơn người được người đời mệnh danh là nhật thị tất sinh, tức là chỉ cần nhìn thấy lão là có thể được cứu sông. Năm đó lão vì muốn có được thiện ưu thảo làm được dẫn cứu sư phụ mà một mình tìm đến Ma Cốc, nơi giao nhau giữa hai giới người và ma. Cũng chính lúc này lão đã bắt gặp một nữ nhân ma tộc, đang chuyển dạ sắp sinh con, đúng ra lão không nên nhúng tay vào việc của ma giới càng không nên có bất cứ quan hệ gì với ma tộc. Vì con người và ma tộc trước nay vẫn là kẻ thù không đội trời chung, nhưng là một đại phu lão không y đức của lão không cho phép lão thấy chết mà không cứu.
Lão nhớ như in những gì sảy ra trong ngày hôm đó, khi đứa trẻ vừa được sinh ra, thì mây đen từ phía xa che kín hết cả bầu trời. Thiên cẩu thực nhật, sấm chớp vang trời, từ phía trời xa từng tốp tinh binh áo trắng như tuyết phong quang ngật trời từ từ tiến dần đến. Người phụ nữ kia sau khi thấy cảnh này liền trao đứa bé lại cho ông, một mình đứng ra ngăn cản thiên binh, nàng ta được một ánh sáng đỏ bọc lấy thân, từ thân nàng ta tỏa ra một làn khói đem bao phủ lấy ông và đứa trẻ. Nữ nhân đó một tay cầm trường kiếm, tay kia cầm roi da, bá khí áp người thật là khác xa so với dáng vẻ yếu đuối ban nãy. Nàng ta vung tay một cái đã khiến đám thiên binh kia bay ra xa, mà lúc này y phục nhuộm màu máu đỏ của nàng ta cũng được thay bằng, một bộ kim giáp sáng rực, tay nàng quất roi da xuống mặt đất sau đó bay thẳng về phía bầu trời.
Kể từ sau lần đó lão cũng không còn nhìn thấy nàng, lão được làn khó đen kia đưa đến một nơi tối tăm, nơi này mọc đây thiện ưu thảo, sau khi lấy được linh thảo. Lão lập tức quay về muốn cứu sư phụ chỉ tiếc là lão nhân gia người vô phúc hưởng thụ đã cưỡi hạc về tây, từ đó lão xem đứa trẻ này như là con mình mà nuôi dưỡng. Trong lúc đỡ đẻ cho cô gái kia lão đã vô tình thấy được trên ngọc bội bên hông của cô ta có hai chữ Hình Ngọc, liền lấy chữ Hình làm họ mà đặt tên cho đứa trẻ này là Hình Nguyên. Đối với Hình Nguyên ông vừa là cha vừa là thầy chỉ tiếc là sau khi hắn biết được thân phận của mình thì tính tình liền thay đổi, hắn không còn gọi ông là cha nữa ma thay vào đó là hai từ Vu Y.
Bao nhiêu năm qua ông sống ở ma giới, cũng đã chứng kiến qua không biết bao nhiêu biến cố của đất trời, đối với truyện sinh tử từ lâu đã không còn coi trọng. Lão không trách Hình Nguyên vì muốn báo thù mà hủy hoại lục giới, tàn hại thương sinh, lão chỉ thấy buồn vì hắn đã không còn là mình nữa, đã rất lâu rất lâu rồi lão không còn thấy hắn cười nữa, cũng chưa từng thấy hắn lại ân cần như vậy chăm sóc một ai. Hiện tại hắn lại vì tiểu nha đầu kia mà để lộ ra cảm xúc điều này như cho Vu Y một tia hy vọng, lão thật sự hy vọng hắn có thể buông bỏ chấp niệm, làm lại cuộc đời, sống muộn cuộc sống thuộc về chính hắn.
Vu Y rời đi không bao lâu, thì Vân Ca cũng đã tỉnh lại. Cô thấy mình nằm trong lòng Hình Nguyên, mầ hắn lại vừa khéo đang nhìn cô trìu mến, Vân Ca vui vẻ nở với hắn một nụ cười. Tất cả mọi chuyện bọn họ nói ban nãy cô đều nghe được hóa ra cô lại chết thêm một lần rồi, lần này là do hắn cứu cô, còn đem phân nửa tu vi của bản thân cho cô. Nam nhân này vừa ấm áp vừa tốt bụng đối với cô lại tốt như vậy Vân Ca đã bị hắn làm cho thần hồn điên đảo hết cả rồi. Hắn thấy Vân Ca tỉnh lại liền đỡ cô ngồi dậy bón thuốc cho cô, thuốc tuy vừa đắng lại vừa hôi nhưng qua ban tay của hắn lại như không hôi, không đắng một chút nào. Ngược lại Vân Ca còn cảm thấy trong tim như có một chút gì đó ngọt ngào.