Vân Ca tỉnh lại liền phát hiện bản thân đang trôi nổi trên mặt nước, cô nằm trên một con thuyền nhỏ được thả trôi theo dòng nước. Trong lòng Vân Ca có chút hoảng loạn. Chẳng phải hệ thống kia nói cô là tiểu thư hầu phủ ư, sao hiện tại cô lại lạc trôi giữa trời thế này.
"A, ta thấy rồi, bên này."
"Các ngươi mau đến đây."
"Ta đã nhìn thấy tiểu thư rồi."
Nghe tiếng động lạ Vân Ca từ thuyền nhỏ ngồi dậy chỉ thấy một đám người ở bên bờ đang cưỡi ngựa đuổi theo mình. Bọn họ luôn miệng gọi cô là tiểu thư, vậy là hệ thống không lừa cô rồi. Nhóm người ban nãy cưỡi ngựa trên bờ rất nhanh đã đuổi kịp cô, bốn người trong số bọn họ lao xuống nước nhanh chóng bơi đến chỗ Vân Ca đưa chiếc thuyền nhỏ an toàn vào bờ.
"Vân nhi, ngươi dọa chết mẫu thân rồi."
Một nữ tử trung niên, y phục sang trọng thấy cô lên khỏi thuyền liền nhào tới ôm lấy cô không ngừng khóc lóc, lại còn tự xưng là mẹ của cô. Vân Ca thuận nước ôm lấy bà ta, ủy khuất nói.
"A nương, nương, Vân nhi rất sợ."
"Không sao, có nương đây rồi."
"Vân nhi đừng sợ."
"Chúng ta về phủ rồi nói."
Vân Ca theo đoàn người lên xe ngựa, lần đầu ngồi xe ngựa Vân Ca có chút sợ hãi, xuyên suốt dọc đường cô liên tục nôn khan. Khiến người tự xưng là mẫu thân cô vô cùng lo lắng. Bà ấy ôm lấy Vân Ca vào lòng bắt đầu khóc lên bài ca con cá.
"Vân nhi của ta, đúng là số khổ mà."
"Lỗi hết thảy là tại mẫu thân, năm xưa là do ta sơ xuất, để bọn chúng có cơ hội hãm hại ngươi."
"Ngươi vừa xinh ra liền là một ngốc tử, cái gì cũng không biết."
"Ta và phụ thân ngươi, bận rộn chính sự không có thời gian quan tâm ngươi, mới dẫn đến việc ngươi, ngu lâu dốt bền khó đào tạo."
"A đù."
Vân Ca trong lòng mâu thuẫn nữ nhân này thật sự là mẹ nàng sao, bà ta là đang khen hay đang mắng nàng vậy. Nàng rốt cục là ai, cái hệ thống rẻ rách kia, ngươi cút ra đây cho tiểu gia, lúc cần thì không bao giờ thấy mặt thật là tức chết ta mà. Vân Ca cảm thán trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười hề hề giả vờ ngu ngốc. Qua một đoạn đường dài vừa nhiều ổ voi, ổ gà lại vừa sốc nảy Vân Ca cuối cùng cũng về được tới hầu phủ, à nhà của nàng ở thế giới này, Vân Ca kích động đảo mắt qua một lượt, hầu phủ này to lớn uy nghi, khí thế ngút trời vừa nhìn là biết không phải dạng vừa đâu rồi. Thấy Vân Ca ngơ ngác đứng ở cửa vị mẫu thân kia chỉ biết bất lực cười khổ, dắt tay Vân Ca đưa vào bên trong phủ. Từ khi vào phủ Vân Ca vẫn luôn giữ nguyên dáng vẻ mắt chữ A miệng chữ O làm cho đám hạ nhân được một phen cười sảng khoái.
"Mẫn Duy, ngươi xem chuyện tốt mà ngươi làm này."
Hầu phủ phu nhân hướng một nữ tử đang đi tới tức giận lên tiếng.
"Mẫu thân, người đang nói chuyện gì Mẫn Duy nghe không hiểu."
Cô gái kia nhỏ nhẹ đáp lời, còn không quên đi đến bên Vân Ca quan sát.
"Hừ, ngươi tốt nhất đừng để ta phát hiện ra ngươi có ý làm hại Vân nhi."
"Nếu không, ngươi đừng trách ta ác độc."
Hầu phủ phu nhân dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô nương tên Mẫn Duy kia, sau đó dẫn tay Vân Ca đi vào hậu viên. Vân Ca cảm thán trong lòng trên đời lại có nữ nhân đẹp tựa thiên tiên như vậy sao, cô ta có thân phận gì, cô ta cũng gọi phu nhân này là mẫu thân, ta là tam tiểu thư, vậy cô ta rất có thể là một trong các tỷ muội của ta. Nàng ta xinh đẹp như vậy, chắc hẳn bản thân ta cũng là một mỹ nhân.
"Ha ha ha.." Vân Ca bị chính suy nghĩ của mình làm cho vui vẻ cười lớn.
Cô không biết rằng cảnh này rơi vào mắt kẻ khác lại thành tam tiểu thư lại phát bệnh điện, bọn họ nhanh chóng tách Vân Ca ra khỏi hầu phủ phu nhân đem cô nhốt vào một phòng tối. Mặc cho Vân Ca có la hét thế nào, bọn họ cũng không mở cửa. Chỉ tội nghiệp cho Vân Ca của chúng ta, nàng vừa mới xuyên đến còn chưa biết rõ đầu cua tai heo gì thì đã bị nhốt lại. Vân Ca lúc này mới nhớ lại những gì hệ thống nói với cô trước khi cô được đưa đến nơi này. Vân Ca nghĩ rồi lẩm bẩm.
"Ăn nho không bỏ vỏ!"
Sau câu nói của cô, chiều không gian xung quanh Vân Ca cũng bắt đầu thay đổi, hệ thống hiện ra dưới hình dạng một quả nho tím ú nu sau lưng còn có thêm đôi cánh nhỏ đang liên tục vỗ, làm Vân Ca nhất thời vui vẻ.
"Tiểu nha đầu, tìm ta có việc gì?" Hệ thống hỏi cô.
"Giải thích, cho ta một lời giải thích."
"Về vấn đề gì?" Hệ thống nhìn Vân Ca nghiêm mặt hỏi cô.
"Tại sao ta lại ở đây?"
"Tại sao ta là ngốc tử?"
"Tại sao ta không nhớ được cái gì hết?"
"Tại sao ta đến đây liền bị bắt nhốt lại?"
"Tại sao?"
"Tại sao?"
"..."
Vân Ca dùng 1001 câu hỏi vì sao để hỏi hệ thống, làm cho hệ thống nhất thời không biết trả lời từ đâu trước. Nên đành cho cô biết một phần của cốt truyện. Theo những gì được viết trong cốt truyện này thì Vân Ca là tam tiểu thư của hầu phủ tên là Du Vân Ca, từ nhỏ đã là một ngốc tử. Tính cách hoạt bát, là kẻ phát hoại có tiếng trong kinh thành, ngây thơ vô số tội. Cô có một ca ca tên là Du Thủy, có một tỷ tỷ là đệ nhất mỹ nhân Du Mẫn Duy, cũng chính là nữ nhân xinh đẹp sáng nay nàng gặp. Cha nàng là Du Thừa Phong vốn là một tướng quân sau đó nhờ cứu mạng vua trên xa trường mà được phong hầu. Mẫu thân nàng lại là nghĩa muội của hoàng hậu tên là Thiếu Hằng, gia thế này quả không nhỏ a. Chỉ tiếc là bản thân nàng bị ngu người á huhu.
Vân Ca sau khi biết được thân thế của mình ở hiện tại thì vô cũng phấn khích, cô thấy như nhiệt huyết sôi trào, cô hỏi hệ thống.
"Ê, ta nói này, hiện giờ ta phải làm sao mới có thể về được?"
"Ta còn tưởng ngươi thích ở đây."
"Coi ngươi, vui vẻ chưa kìa."
"Vui cái đầu ngươi á, con mắt nào của ngươi thấy ta vui vậy."
"Ta đây là đang kích động có biết chưa."
"Được rồi, kích động."
"Ngươi muốn quay về thế giới của mình cũng dễ thôi."
"Dễ làm sao, ngươi nói ta nghe coi."
"Bày ra bộ dạng thần thần, bí bí, cho ai coi vậy."
"Nha đầu miệng còn hôi sữa nhà ngươi, cẩn thận bản tôn bẻ răng ngươi."
"Hê hê, ta thách ngươi đấy."
"Coi như tiểu gia xui xẻo vớ phải ngươi."
"Đúng là tạo nghiệp mà."
"Ngươi bớt lắm lời đi, nói trọng tâm coi." Vân Ca bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Ngươi muốn về đơn giản thôi chỉ cần ngươi hoàn thành một nhiệm vụ, ta lập tức đưa ngươi về."
"Thật sao? Nhiệm vụ gì vậy mau đưa ta đi làm lẹ."
"Đơn giản thôi, ngươi chỉ cần công lược thành công Trung Bắc hầu, Vũ Văn Vũ, khiến cho hắn vì ngươi mà rơi giọt nước mắt trân tâm, ta sẽ đưa ngươi về."
"Bảo ta đi cua trai, trời tưởng gì."
"Đơn giản, với cái mị lực này của ta, ha ha, đơn giản."
"Chỉ trong vòng một nốt nhạc là xong chứ gì."
Vân Ca bên này vô cùng tự tin vào bản thân mình mà không nhìn thấy được nụ cười xấu xa của hệ thống. Hệ thống rơi đi để lại Vân Ca một mình trong phòng tối. Lúc này Vân Ca mới tự ý thức được tình huống hiện tại của bản thân, cô hiện tại vẫn đang bị nhốt lại a.
"A, a, có ai không? Bụng ta đau quá."
Vân Ca giả vờ ôm bụng ngã lăn ra đất, lăn qua lăn lại, cố tỏ ra mình sắp chết đến nơi, cách giả bệnh giả trân như vậy, vậy mà lại gạt được cả một đám người hớt hải chạy tới. Thấy Vân Ca đau đớn lăn trên đất bọn họ ai nấy đều hoảng sợ, cô mà có mệnh hệ gì bọn họ, nhất định sẽ phải bồi táng theo cô.
"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Mau đỡ tiểu thư về phòng, mau báo cho lão gia, phu nhân."
"Mau, mau lên, mau mời đại phu tới."
Tô quản gia sau khi chạy đến thấy Vân Ca đau đớn nằm dưới đất, liền hớt hải la lên. Đám hạ nhân sau khi nghe thấy thì cả kinh, vội vã ôm Vân Ca đưa đến hậu phòng. Trên đường đi bọn họ vô tình bắt gặp nhị tiểu thư Du Mẫn Duy, đang cùng một nữ tử hình như là đang tranh cãi. Vân Ca mắt thấy có biến liền từ trong lòng hạ nhân nhảy xuống, ba chân bốn cẳn chạy về phía Du Mẫn Duy.
"Mẫn Duy tiểu thư, cô tốt nhất là tránh xa Vũ ca ca ra."
"Cô dù gì cũng là thiên kim danh giá, vậy mà lại không biết liêm sỉ, cả ngày bám lấy Vũ ca ca."
Vân Ca nhìn cô gái đang nói chuyện với Du Mẫn Duy, điệu bộ ngang ngược, cả vú lấn miệng em, rõ ràng là đang ăn hiếp Du Mẫn Duy. Nói cho cùng Du Mẫn Duy kia cũng là tỷ tỷ của cô, hiện tại nữ nhân khác ở trước mặt cô ăn hiếp Du Mẫn Duy thật là Vân Ca có chút không nhịn được.
"Cái nữ nhân điêu ngoa nhà cô, ai cho cô ăn hiếp tỷ tỷ." Vân Ca nói một cái ngốc nghếch, còn không quên đẩy cô gái kia ra xa.
"Nha đầu chết tiệt, dám đẩy ta."
"Ngươi có biết ta là ai không?'Nữ nhân kia tức giận quát vào mặt Vân Ca.
" Ta quản ngươi là ai chứ, ai cho ngươi ăn hiếp tỷ tỷ. "Vân Ca cũng không chịu thua, hét lại vào mặt cô gái kia.
Cô gái kia vốn là đại tiểu thư của tướng phủ tên là Lưu Đình, tính tình hống hách so với Vân Ca quả là một chín một mười. Hai bên liên tục giằng co, như sắp đánh nhau đến nơi, Du Mẫn Duy thấy tình hình hỗn loạn liền đứng ra ngăn cản.
" Vân Ca, sao muội ra được đây, mau vào trong ở đây không liên quan đến muội. "
" Ta còn tưởng ai, hóa ra là ả điên này. "Lưu Đình lên giọng.
" Ngươi nói ta là cái gì? "
" Có giỏi thì ngươi nói lại xem? "Vân Ca máu như đã dồn lên não dám mắng cô điên được, cô sẽ cho ả ta biết cô điên thế nào.
Vân Ca bất ngờ lao tới tát cho Lưu Đình nổ đom đóm mắt, Lưu Đình không kịp phản kháng liền bị Vân Ca đẩy ngã xuống đất. Vân Ca điên cuồng túm tóc Lưu Đình như muốn cào nát mặt cô ta. Lưu Đình vừa sợ hãi vừa đau đớn gào khóc kêu cứu ở dưới đất, đám nha hoàn xung quanh ai nấy đều vui vẻ đứng xem không ai thèm giúp đỡ Lưu Đình. Lưu Đình bình thường hành sử nóng vội đắc tội không ít người nên khi cô ta bị Vân Ca tẩn cho một trận, những người xung quanh liền biến thành quần chúng ăn dưa. Ai cũng vờ mắt điếc tai lơ, không ai muốn giúp cô ta cả, Du Mẫn Duy sợ Vân Ca sẽ gây ra án mạng liền tự thân lao vào lôi kéo Vân Ca ra khỏi Lưu Đình.
Lưu Đình vô cùng sợ hãi sau khi thoát được liền ba chân bốn cẳng chạy mất, trước khi đi còn không quên lớn giọng đe dọa Vân Ca. Vân Ca nhìn cô ta cười hề hề, làm một cái mặt quỷ chọc cô ta máu dồn lên não. Cùng lúc này hầu gia và hầu phu nhân cũng chính là phụ mẫu của cô từ Lương Viện vừa kịp chạy tới, thấy khung cảnh hỗn loạn, Lưu Đình kia thì tóc tai rối bời hốt hoảng rời đi. Ánh mắt không hẹn mà hướng cả về phía Vân Ca.
" A phụ thân, Vân nhi rất nhớ người a. "Vân Ca thấy cha mình đang nổi nóng liền nhỏ giọng nũng nịu chạy lại nắm lấy tay ông, vừa lắc lắc vừa nói.
" Ngươi còn biết có người phụ thân này sao? "Hầu gia hỏi ngược lại Vân Ca.
" Phụ thân đại nhân à, Vân nhi biết sai rồi. "
" Phụ thân, nữ nhânn độc ác kia, ả đánh con. "
" Vân nhi rất sợ. "
" Vân nhi đau quá. "
Vân Ca vừa nói vừa buông tay hầu gia ngồi phịch xuống đất bắt đầu giả khóc. Hầu gia và phu nhân thấy cô khóc liền quên cả giận vội đỡ cô dậy đưa về phòng còn không quên kêu gia nhân thu dọn lại đống hỗn độn này. Vân Ca theo hầu gia đi được một đoạn thì bên này Du Mẫn Duy bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
" Ngươi nói xem, tam muội hình như có gì đó không đúng. "Mẫn Duy thuận miệng hỏi một nha hoàn đứng bên cạnh.
" Nhị tiểu thư, tam tiểu thư trước giờ điên điên khùng khùng, rất khó mà đoán được. "
" Nô tỳ, thấy do cô quá đa nghi thôi. "
" Ngươi nói cũng phải, có thể do bổn tiểu thư nghĩ nhiều rồi. "
" Các ngươi mau thu dọn đi. "Nói rồi Mẫn Duy liền rời đi.
Vân Ca sau khi được đưa về phòng liền bị cho uống một loại thuốc, uống xong thì bất tỉnh. Cô như vậy không biết đã ngủ qua bao lâu, Vân Ca cuối cùng cũng tỉnh lại, cô phát hiện mình như vậy mà lại bị chôn sống. Tứ phía quanh cô đều ngập trong bóng tối, nắp quan lại đóng thật chặt. Cho dù Vân Ca có cô gắng đẩy thế nào cũng không lai chuyển được, mà không khí trong quan tài mỗi ngày một ít, hô hấp của cô ngày càng khó khăn. Vân Ca sợ hãi liên tục dùng tay cào nắp quan tài đến khi đôi tay cô đổ máu. Vân Ca lúc này mới bình tĩnh lại, cô vội gọi hệ thống.
" Nha đầu, nửa đêm nửa hôm gọi tiểu gia ta có việc gì. "
" Hu hu, ngươi đừng có lắm lời nữa mau cứu ta đi. "Vân Ca mếu máo nói với hệ thống.
" Ha ha, đúng là do ăn ở mà, ngươi nói xem, chưa gì đã bị người ta chôn sống rồi. "
" Giờ biết sợ rồi chứ? "Hệ thống nhìn Vân Ca khinh bỉ nói.
" Hu hu, ta cũng là lần đầu tiên bị như vậy, ta có biết gì đâu. "
" Đừng có lèm bèm nữa, mau cứu ta đi. "
" Đây là cách ngươi nhờ vả người khác sao? "
" Ranh con ngu ngốc. "
" Kệ ta, ngươi có cứu hay không thì bảo? "
Hệ thống bất lực đành đưa Vân Ca ra khỏi quan tài, rời khỏi quan tài cô phát hiện mình đang ở trong một cung điện ngầm dưới lòng đất, trong lòng Vân Ca lại phấn khích, trước giờ cô chỉ thấy địa cung qua phim ảnh hiện tại bản thân đã được đặt chân đến đây rồi a. Nhìn Vân Ca vui vẻ hệ thống nhìn cô cười đầy bất lực.
" Ta nói, nha đầu nhà ngươi gan thì nhỏ, mà ham quá ham vui. "
" Ban nãy còn tỏ ra mình sắp chết đến nơi hiện tại lại vui vẻ như vậy. "
" Ngươi trở mặt cũng nhanh thật đó. "
Vân Ca phớt lờ những lời nói của hệ thống một mình mò mẫn đi về phía trước.
" Bồ Đào đại nhân oai phong lẫm liệt, đa ta ơn cứu mạng của ngươi. "
Vân Ca bất ngờ quay người lại cúi người cảm ơn hệ thống, hành động này của cô làm cho hệ thống nhất thời thụ sủng ngược kinh, không biết nên đối đãi với cô thế nào. Hơn nữa đây là lần đầu tiên có người khen hắn a, thật là sung sướng trong lòng.
" Hê hê, không nghĩ đến nha đầu ngươi còn có bộ mặt này. "
" Ha ha, ngươi cứu mạng ta mà, ta nên cảm ơn ngươi mới phải. "
" Nha đầu này coi như ngươi biết điều. "
" Bồ Đào, ta gọi ngươi như vậy có được không? "
" Tùy ngươi thôi. "
" Bồ Đào, tại sao số ta lại xui đến như vậy chứ. "
" Chỉ một chút nữa thôi là bị ngỏm rồi."
Hệ thống nhìn Vân Ca cười khổ, thật là tức chết hắn mà nha đầu này ngơ ngơ ngáo ngáo như vậy sợ là nàng ta chưa kịp gặp mặt đối tượng công lược đã mất mạng luôn rồi.