Lúc Nguyễn Lâm chạy đi rửa mặt, Lục Tịch mới giãy giụa ngồi dậy từ ghế sô pha.
Trong phòng tựa hồ còn sót lại mùi hương từ chuyện lúc nãy, Lục Tịch hồi phục tinh thần sững sờ nhìn bộ quần áo trên người.
Hắn tưởng bữa cơm lúc nãy đã hạ hỏa, ai dè lại làm người nóng hơn.
Máy điều hòa trong phòng được bật ở mức lớn nhất, với lại không có mở cửa sổ, làm Lục Tịch cảm thấy độ ấm trong nhà quá cao, mặt hắn đã nóng như phát sốt, vì thế đi mở cửa sổ ra một tí để thông thoáng, rồi cân nhắc hôm nào phải đổi vỏ ghế sô pha này đi mới được.
Miên man suy nghĩ một hồi lâu mới phát hiện người chạy đi rửa mặt sao chưa về.
Chẳng lẽ chơi lưu manh xong thì mắc cỡ à?
Lục Tịch nghi hoặc đi xuống nhà vệ sinh lầu dưới tìm người, đi đến cửa phòng tắm trong phòng ngủ chính, còn chưa đẩy cửa ra, thì nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp thoát ra từ bên trong.
Lục Tịch:……
Gương mặt vừa được làm nguội nay lại nóng bừng, Lục Tịch yên lặng rời khỏi phòng ngủ chính trở lại phòng chiếu phim, thẫn thờ suy nghĩ một lát mới lấy di động mua đồ.
Áo mưa, dầu bôi trơn cùng với thảm lót giường.
Nguyễn Lâm sau khi quay lại thì thành thật hơn rất nhiều, tuy không cố chấp một hai phải ôm Lục Tịch vào lòng, nhưng tốt xấu gì vẫn an an phận phận mà cùng Lục Tịch xem xong một bộ phim điện ảnh.
Phim điện ảnh là một bộ phim cũ, nhạc dạo nhẹ nhàng, màu phim mờ mờ ảo ảo làm Lục Tịch mơ màng sắp ngủ, vì thế cũng lệch qua dựa vào ngực Nguyễn Lâm, trên cơ bản không hiểu được phim nhựa nói gì.
Chờ đến khi gần hết phim, Nguyễn Lâm hôn hôn Lục Tịch, nhỏ giọng dỗ hắn: “Anh ngủ ở đây đi, để em đi lấy chăn cho, em đi làm đây.”
Lục Tịch cũng lười động đậy, hừ hừ “Ừ” một tiếng rồi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Lâm hình như là cười một tiếng, Lục Tịch không nghe rõ, chỉ cảm thấy cái trán được Nguyễn Lâm nhẹ hôn lên.
Độ ấm trong phòng khá cao, Nguyễn Lâm chỉ mang cho hắn một cái chăn mỏng rồi đi xuống lầu.
Buổi tối tuyết lớn, hẳn là xe buýt đã dừng hoạt động rồi, cậu tính đi bộ đến tàu điện ngầm cho nên phải đi sớm hơn một chút.
Trên lầu Lục Tịch đang ngủ mơ mơ màng màng, nhưng mà ở lúc hắn sắp chìm vào giấc ngủ sâu, thì trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, lập tức tỉnh lại.
Hắn gọi: “Nguyễn Nguyễn!”
Không ai để ý đến hắn, Lục Tịch cau mày ngồi dậy.
Hắn còn ngái ngủ, nhưng chỉ ngồi ngơ trong một giây rồi vội vàng chạy xuống lầu, vừa lúc thấy Nguyễn Lâm đang mang giày tính ra cửa.
Không ngoài dự kiến, Nguyễn Lâm chỉ mặc một cái áo khoác mỏng, Lục Tịch nhìn thấy càng nhíu chặt mày.
Hắn gọi Nguyễn Lâm: “Hồi nãy còn than lạnh mà mặc vậy đó hả, em muốn bị cảm lạnh à?”
Nguyễn Lâm kéo lại áo khoát, nói: “Không có gì đâu, em không lạnh, cái áo khoác này chắn gió được mà.”
Lục Tịch vừa chạy lên lầu vừa la cậu: “Đừng có ỷ mình trẻ mà làm bậy, tối nay nhiệt độ sẽ xuống 0 độ, mau mặc thêm áo đi.”
Nguyễn Lâm trong nháy mắt mất đi tự nhiên, nói: “Em sắp trễ rồi, đi đây.”
Chỉ số thông minh của Lục Tịch bị cơn buồn ngủ cướp đoạt lúc này mới chậm rãi khởi động, hắn mơ hồ nhớ tới lúc Nguyễn Lâm kéo hai túi hành lý lại đây, hình như không có áo len cổ lọ hay là áo lông vũ có chức năng chống gió cả.
Lục Tịch hậu tri hậu giác mà ý thức được, có khả năng Nguyễn Nguyễn nhà mình không có áo khoác nào dày dặn cả.
Trong nháy mắt đó ngực Lục Tịch trào ra một loại cảm xúc đặc biệt, không phải là đáng thương, cũng không phải là đau lòng, càng như là bỗng nhiên phát hiện mình để ý đến cảm xúc của người này nhiều hơn mình đã nghĩ.
Hắn nhấp nhấp môi, nói: “Mặc áo của anh đi, không phải bây giờ đang thịnh hành mốt mặc đồ bạn trai à?”
Nguyễn Lâm sảng khoái nói: “Được.”
Lục Tịch tìm lấy cái áo khoác lông ngỗng dày nhất của mình đưa cho cậu, nhìn chằm chằm Nguyễn Lâm cài nút áo đàng hoàng rồi mới yên tâm mà thả người đi.
Lên lầu, Lục Tịch không về phòng chiếu phim nữa mà ngáp dài trở về phòng ngủ chính.
Giường đệm còn chưa thu dọn, giường chăn một đống lộn xộn, hai cái gối đầu quăng tứ tung, là tác phẩm của Nguyễn Lâm làm ra.
Lục Tịch nhớ tới tên sói con đấy, khóe miệng lại cong cong.
Đúng là thanh niên trẻ tuổi không biết sợ gì, đã làm một người cô đơn như hắn động tâm.
Tình yêu lâu dài cũng tốt, mà tình yêu sét đánh cũng tốt nốt.
Với hắn mà nói ở bên Nguyễn Lâm lâu dài mới là tốt nhất.
Chậc, nói gì ghê quá.
Lục Tịch ê răng nhăn mặt, sau đó tự cười khẽ một tiếng, đẩy ra cửa phòng tắm tính rửa mặt.
Tay mới đụng tới kem đánh răng thì dừng lại, sau đó sắc mặt liền đỏ lựng.
Trong phòng tắm rất sạch sẽ, hai ly nước súc miệng chỉnh chỉnh tề tề đặt song song, khăn lông được đặt trên giá rất gọn gàng, thùng rác cũng được dọn sạch, sạch sẽ đến mức như chưa có người dùng qua, cứ như……
Giấu đầu lòi đuôi vậy á.
Giấu cái gì thì không cần nói cũng biết.
Đồ sói con.
Lục Tịch trừng mắt nhìn cái ly đựng nước súc miệng, đỏ mặt bóp kem đánh răng, vội vàng đánh răng tắm rửa, lúc bò lên trên giường tim vẫn còn loạn nhảy đập thình thịch.
Hay thật, hắn hoàn toàn không ngủ được.
Hắn nằm ở trên giường không tự chủ được mà nhớ tới tiếng hô hấp nhè nhẹ ở trong phòng tắm lúc nãy, còn có khoang miệng ấm áp đó nữa.
Lục Tịch phát hoảng ôm lấy gối đầu che mặt mình lại.
Hắn còn nói Nguyễn Lâm là đồ sói con chỉ ăn thịt không ăn cỏ, còn mình đang làm gì vậy trời!
Đã hơn nửa đêm rồi tại sao lại không ngủ được?
Lục Tịch lấy gối đầu che mặt sắp làm mình nghẹn chết, ý đồ để mình tĩnh tâm, yên lặng nhắc mãi: Một con dê, hai con dê, ba con dê……. truyện ngôn tình
Đếm tới con dê thứ năm mươi, rốt cuộc không thở nổi nữa, Lục Tịch yên lặng ném gối đầu sang một bên, sau đó sờ lấy di động trên tủ đầu giường, mở ra túi hàng……
Ừ, đơn hàng vừa chốt đã giao hàng rồi.