Nguyễn Lâm bị Lục Tịch mang về.
Trên người cậu mang theo kháng cự rõ ràng, từ đề phòng chuyển hóa thành người sống chớ gần, cả người còn đầy vết thương, hung dữ như là sói con bị lọt vào vòng vây của mãnh thú, chuẩn bị giơ ra móng vuốt xử lý tất cả để bảo vệ bản thân.
Điều dưỡng bị gương mặt hầm hừ của Nguyễn Lâm dọa sợ, sau đó yên lặng mà lựa chọn rời khỏi vị trí đường đi của Nguyễn Lâm.
Dữ quá trời ơi, điều dưỡng nghĩ, đúng là trai đẹp chỉ được nhìn từ xa thôi.
Lục Tịch làm viện trưởng nhưng không kiêu ngạo, quan hệ khá thân thiết với các bác sĩ và nhân viên công tác, đặc biệt thân thiện với người trẻ tuổi. Chờ dàn xếp cho Nguyễn Lâm xong, điều dưỡng túm lấy góc áo Lục Tịch, hỏi: “Viện trưởng ơi, không phải anh đi xem mắt à? Sao lại đánh nhau với người ta thế kia?”
Lục Tịch: Hả?
Hắn nghi hoặc nhìn đôi mắt của điều dưỡng, cuối cùng mới hiểu được ý muốn nói lại thôi của người ta, quần áo nhăn nhúm, giày da dính bùn, còn mang theo người bạn nhỏ nửa tàn phế này về, đúng là rất giống với “Người gây họa” mà.
Hắn dở khóc dở cười: “Anh mấy tuổi rồi mà còn đánh nhau với con nít hả, nửa đường nhặt về đó.”
Nguyễn Lâm còn đang choáng váng vì chấn động não, nằm ở trên giường bệnh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhìn như là ngủ, nhưng lúc này lại mở mắt, không hề chớp mắt mà nhìn Lục Tịch.
Lục Tịch thấy cậu phản ứng, liền vỗ vỗ vai điều dưỡng: “Giúp cậu ta đăng kí đi, sau đó lấy thuốc hạ sốt lại đây cho cậu ta.”
Hắn dừng một chút, bổ sung thêm: “Tiền thuốc men kí tên anh.”
Điều dưỡng lên tiếng, chạy ra ngoài lấy thuốc.
Lục Tịch xoay người nhìn Nguyễn Lâm, hỏi: “Miệng vết thương còn đau không? Hay là không thoải mái? Nhìn tôi làm cái gì.”
Nguyễn Lâm mím môi, hỏi: “Anh…… Viện trưởng?”
Thì ra là nghe thấy hắn nói chuyện với điều dưỡng.
Lục Tịch cười một chút, nói: “Đúng vậy, bệnh viện này là của nhà tôi.”
Nguyễn Lâm bị nụ cười của hắn làm cho sửng sốt, suy nghĩ một hồi lâu mới hỏi với vẻ không tin tưởng cho lắm: “Anh thật sự…… Muốn giữ tôi lại hả?”
Sau đó cậu phân bua nhanh hơn: “Tôi thật sự thật sự không có tiền, hơn nữa cũng không phải là con nít trốn nhà ra đi, cho nên sẽ không có phụ huynh tới đón tôi đâu.”
Lục Tịch bất đắc dĩ nói: “Không cần xác nhận với tôi hoài như thế, làm tôi có cảm giác mình đang ăn vạ đấy.”
Vết thương trên đầu Nguyễn Lâm vẫn rất đau, lại còn choáng váng, buồn ói.
Cậu không phải sợ bị ăn vạ, dù sao cậu cái gì cũng không có, người khác cũng không liếm mút được gì từ cậu, cậu chỉ là không tin sẽ có người giúp mình vô điều kiện như thế thôi.
Vì thế cậu xoa mày hỏi: “Vậy anh…… Có phải hay nhặt người bệnh về không?”
Lục Tịch cảm giác đầu mình cũng có chút đau, vì thế cũng xoa xoa mày, nói: “Bệnh viện nhà tôi đã đóng cửa từ sớm, cậu đúng là được đi cửa sau đấy.”
Nguyễn Lâm nói theo bản năng: “Vậy anh còn nhặt tôi về.”
Lục Tịch hít sâu: “Tiện tay được không?”
Hắn nhìn dáng vẻ Nguyễn Lâm hơi hơi nhíu mày, quyết định bỏ qua: “Đầu còn choáng đúng không? Vậy câm miệng lại, nghỉ ngơi đi.”
Người bạn nhỏ nghe được câu nói đầy quan tâm xa lạ, ước chừng là đầu thật sự choáng váng, nhắm mắt lại không nói nữa.
Lục Tịch nhìn bộ quần áo te tua của mình, đầu càng đau.
Hắn tiện tay thật mà.
Bản năng giúp người quái quỉ.
Lục Tịch yên lặng mắng thầm bản thân, tính đứng lên sang phòng mình thay đồ.
Kết quả mới vừa đi tới cửa, người bạn nhỏ vừa nghe lời nghỉ ngơi lại lên tiếng.
Nguyễn Lâm nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng động của ghế dựa, liền mở mắt thấy Lục Tịch sắp chạy tới cửa phòng bệnh, mới từ từ nói: “Còn nữa, tôi không phải bạn nhỏ của anh.”
Mấy ngày kế tiếp Lục Tịch không thèm lo lắng cho Nguyễn Lâm nữa.
Không chỉ với Nguyễn Lâm, với ai hắn cũng không để tâm.
Bệnh viện bỗng nhiên tới một người bệnh có tình hình rất nghiêm trọng, cần giải phẫu khẩn cấp, mà độ khó rất lớn, hơn nữa thân thể người bệnh cũng không tốt, trước khi giải phẫu cần phải tiến hành rất nhiều xét nghiệm, Lục Tịch cũng không dám nói có mười phần nắm chắc, vội đến mức chân không chạm đất.
Cuộc giải phẫu này từ lúc chuẩn bị đến khi bắt đầu mất cả một tuần rồi mới đẩy người bệnh vào phòng giải phẫu được.
Giải phẫu bắt đầu từ 8 giờ sáng, kéo dài đến tận 11 giờ khuya.
Khó khăn rất lớn, thời gian cũng dài, may mắn là kết quả khá tốt, người bệnh an toàn ra khỏi phòng giải phẫu, người nhà bệnh nhân canh giữ trước cửa phòng phẫu thuật trải qua mười mấy tiếng tra tấn nghe thấy tin tức tốt thiếu chút nữa đã quì gối trước mặt Lục Tịch rồi.
Lục Tịch lương thiện, bình thường hắn sẽ an ủi người nhà bệnh nhân, nhắc nhở bọn họ cố gắng chăm sóc cho bệnh nhân, nhưng lúc này hắn không rãnh lo, chỉ vẫy vẫy tay nói một câu “Không khách khí”, rồi mệt mỏi đi rửa tay thay quần áo, trở về văn phòng của mình.
Cho đến khi ngồi xuống ghế, hắn mới thở dài một hơi, dùng tay xoa dạ dày tựa lên bàn.
Lúc mới bắt đầu phẫu thuật, hắn phát hiện dạ dày của mình bắt đầu không thoải mái, cũng may chờ đến lúc khâu lại, thì tình trạng không thoải mái mới biến thành đau đớn.
Hắn hoảng sợ nghĩ, nếu bệnh bao tử tái phát sớm một chút, thì sẽ biến thành sự cố có một không hai trong phòng phẫu thuật luôn không chừng.
Hắn dựa vào bàn một lát rồi mới duỗi tay mở ra ngăn kéo, tìm lấy thuốc đau dạ dày, chống tay đứng dậy đi đến máy lọc nước.
Nước ấm làm dạ dày khá hơn, Lục Tịch ngửa đầu nuốt viên thuốc vào.
Nhưng bác sĩ như hắn lại không hiểu cách uống thuốc, nuốt nước rồi mà thuốc vẫn còn ở trên lưỡi.
Vỏ bọc đường đã hòa tan làm Lục Tịch bị đắng đến mức nhe răng trợn mắt, vội vàng nuốt vài ngụm nước miếng, mới đẩy viên thuốc xuống dạ dày được.
Hắn uống thêm hai ngụm nước để giảm bớt vị đắng trong miệng, rồi nghe thấy cửa văn phòng bị gõ hai tiếng.
Lục Tịch xoa xoa dạ dày vẫn còn đau âm ỉ, vừa nói một tiếng “Vào”, vừa xoay người, thấy Nguyễn Lâm với vẻ mặt lạnh lùng và cánh tay bó thạch cao treo lủng lẳng trước ngực.
Lục Tịch kinh ngạc một hồi, sau đó mới đi đến bàn làm việc: “Làm sao vậy?”
Vết thương trên mặt Nguyễn Lâm đã dần biến mất, lộ ra một cái nốt ruồi nho nhỏ nơi đuôi mắt, làm mất đi dáng vẻ lạnh lùng của cậu, hiện ra chút đáng yêu đúng với tuổi tác.
Nguyễn Lâm hai ba bước đi đến trước mặt Lục Tịch, dùng cánh tay không bị thương đỡ Lục Tịch đi đến bàn làm việc, không đáp hỏi lại: “Anh bị sao vậy?”
Cậu thẳng thừng nói: “Môi trắng bệch y chang người chết, còn thảm hơn tôi mấy ngày trước nữa, anh cũng đi đánh nhau à?”
Đứng gần rồi Lục Tịch mới phát hiện, Nguyễn Lâm cao hơn hắn một chút, nhìn gầy gò nhưng có sức lực, động tác đỡ người rất vững vàng.
Chỉ có cách nói không lọt tai chút nào cả.
Lục Tịch dở khóc dở cười, xoa dạ dày của mình nói: “Chỉ là bệnh bao tử tái phát, còn đánh nhau à, cậu nghĩ tôi là cậu hả?”
Nguyễn Lâm đỡ hắn, ấn hắn ngồi xuống ghế xong, lại đi rót một ly nước ấm để ở trước mặt hắn, nói: “Anh không phải là bác sĩ hả? Bị bệnh đau dạ dày mà không biết chữa?”
Thuốc vừa uống vào chưa phát ra hiệu lực, Lục Tịch đau đến mức không nhận ra người bạn nhỏ đang giận dỗi, vì thế kết thúc đề tài đau bao tử, lặp lại vấn đề vừa nãy: “Cậu tới tìm tôi có chuyện gì?”
Nguyễn Lâm bị chặn họng, nhìn Lục Tịch đau đớn toát cả mồ hôi lạnh, hung dữ nói: “Anh dựa vào ghế đi, tôi xoa bụng cho anh.”
Người trẻ tuổi làm việc luôn là nói là làm, Lục Tịch còn chưa chuẩn bị, thì Nguyễn Lâm đã mở chốt đẩy ghế ngã ra sau, Lục Tịch bị động bị Nguyễn Lâm ấn bả vai dựa vào ghế, nhiệt độ ấm nóng trên đôi tay truyền qua hai lớp áo xoa xoa dạ dày.
Lục Tịch không kịp từ chối.
Hơn nữa độ ấm trên đôi tay đã giúp ích cho cơn đau giảm bớt khá nhiều.
Lục Tịch chần chờ muốn đẩy Nguyễn Lâm ra, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà dừng ở trên đầu Nguyễn Lâm, nói: “Không cần, tôi uống thuốc rồi.”
Nguyễn Lâm không phản ứng hắn, lắc lắc đầu từ chối cái xoa của Lục Tịch, khẩu khí vẫn hung dữ như cũ: “Đừng nhúc nhích.”
Lục Tịch đành phải kéo tay cậu ra, còn lo lắng không dám đụng vào vết thương trên tay cậu.
Cuộc giằng co diễn ra trong thầm lặng, Nguyễn Lâm quật cường mà dùng lòng bàn tay ấm chạm vào dạ dày, Lục Tịch quật cường mà moi ngón tay Nguyễn Lâm ra.
Tô Niên nhìn thấy ở sau bàn làm việc, có người ngồi xổm ở trước người Lục Tịch, đầu chôn ở một vị trí không khỏi khiến người ta hiểu lầm.
Cậu sợ đến mức làm rớt bình giữ ấm ở trong tay, hỏi: “Các người đang làm gì vậy?”