Trên đường lái xe về, Lục Tịch thiếu chút nữa vượt qua vài đèn đỏ rồi.
Cũng may là trời tối ít xe, khó khăn lắm mới thắng xe kịp lúc, cũng may không gây ra tai nạn.
Hắn nhìn con số đếm ngược trên đèn giao thông, nghĩ thầm, không chỉ nên cấm lái xe sau khi uống rượu, mà còn phải cấm người mới biết yêu nữa.
Nguy hiểm quá đi.
Hắn cúi người nhặt lên chiếc điện thoại rớt xuống sàn xe vì cú thắng gấp vừa nãy, vừa lúc màn hình mở ra WeChat, nhưng mà vừa định xem thì màn hình di động vụt tắt.
Cắm dây sạc điện một lát, Lục Tịch đợi đến điểm ngừng kế tiếp mới xem tin nhắn, kết quả di động vẫn tối đen, không sáng đèn.
Rớt trên thảm mà cũng bị hư nữa hả trời?
Hư thiệt rồi.
Mặc cho Lục Tịch về nhà lăn lộn thế nào thì điện thoại cũng “Lạnh lùng” như cũ, không hề nể mặt gì hết.
Đã trễ thế này thì đành chờ đến sáng mai để đem đi sửa vậy, Lục Tịch đi lấy điện thoại cũ ra dùng.
Cuộc tình này chưa đến sáu tiếng mà đã hao tài rồi.
Hắn bất đắc dĩ sạc điện cho điện thoại trước, điều đầu tiên làm sau khi mở máy là vào Wechat, cũng may đây là máy đời cũ, không cần chứng thực là có thể đăng nhập WeChat luôn.
Mới vừa vào là tin nhắn nhảy ra, tất cả đều đến từ Nguyễn Lâm.
“Lái xe chậm một chút, về đến nhà nói cho em một tiếng.”
“Còn chưa tới nhà sao?”
“Viện trưởng Lục ơi, có phải anh giận rồi không……”
Cuối cùng là một emoji quỳ thẳng xuống đất với hai hàng nước mắt chảy dài, cùng ba chữ to: Em xin lỗi.
Lục Tịch không nhịn được cười.
Hắn ngồi xuống ghế treo ngoài ban công, trả lời cho Nguyễn Lâm: Về nhà rồi.
Nguyễn Lâm không trả lời ngay, thời gian này là lúc quán bar đông khách, Lục Tịch đợi thêm chốc lát nữa không thấy trả lời, liền đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường rồi đi tắm.
Tắm rửa mất hơn mười phút, Lục Tịch xoa tóc ướt rồi trở về phòng ngủ, bản thân chưa hề ý thức được rằng mình không cầm máy sấy tóc trước, mà đi cầm di động.
Nguyễn Lâm đã trả lời tin nhắn, chỉ có bốn chữ: Em rất nhớ anh.
Lục Tịch dừng lại động tác xoa đầu.
Nhớ năm đó lúc Sở Chấp còn chưa theo đuổi được Bùi Uyên, có một lần ra ngoài công tác, hành trình đã định là một tuần, nhưng mà Sở Chấp cố chấp ép thành năm ngày, mua vé máy bay trở về lúc rạng sáng, về tới nơi còn không chịu ngủ, mà còn muốn chạy tới nhà Bùi Uyên ở nữa.
Lúc ấy, hắn thầm cười chê Sở Chấp, kết quả Sở Chấp thẳng thắn thành khẩn nói: “Nhớ em ấy, tôi vừa đến sân bay đã nhớ rồi, còn phải chịu đựng hết năm ngày nữa.”
Lục Tịch nhớ rõ lúc ấy mình rất khinh thường: Nổi hết cả da gà da vịt!
Nhưng bây giờ nhìn thấy bốn chữ này từ Nguyễn Lâm, thì hắn không cảm thấy một chút ghê ghê nào cả, mà còn có chút vui mừng ngọt ngào.
Lục Tịch đặt khăn lông lên móc treo, uốn gối ngồi ở mép giường nhắn tin lại cho Nguyễn Lâm: Tối mai tới nhà tôi ăn cơm, có điều tay nghề nấu ăn của tôi nát quá, gọi đồ ăn nhé.
Nguyễn Lâm nói: Để em nấu cho, làm xong thì chờ anh về.
Lại tiếp một câu: Em ngoan không?
Lục Tịch còn chưa đánh xong “Em khoe mẽ đấy à”, thì Nguyễn Lâm đã nhắn tiếp: Em nghe lời như vậy có đáng được thưởng một cái ôm không ạ? Bạn trai.
Lục Tịch vội vàng xóa hàng chữ đó ngay, bùm bùm gõ màn hình di động: Lo làm việc đi, tôi đi ngủ!
Vừa lúc trưởng nhóm gọi người, Nguyễn Lâm nhắn một câu “Ngủ ngon”, cất di động đi rồi chạy qua chỗ trưởng nhóm.
Thật ra nếu chỗ này không đầy người, thì cậu đã muốn nhảy cẫng lên rồi.
Anh ấy không giận mình! Anh ấy không giận mình! Trời ơi!
Lục Tịch không giận, đương nhiên, cũng không ngủ.
Hắn tìm việc để làm, thay hết vỏ chăn gối, rồi bỏ bộ chăn gối cũ vào máy giặt, làm xong việc thì thấy tóc vẫn chưa khô, lại đi tìm máy sấy để hong khô tóc, lăn lộn đến hơn một giờ sáng mới chịu lên giường đi ngủ.
Đồ dùng chăn gối đều là đồ mới, Lục Tịch cuộn người ở trong chăn, đấu tranh trong lòng thất bại thế là vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt, nơi mà Nguyễn Lâm vừa hôn.
Do đã tắm rồi nên cảm xúc nơi đó không còn như lúc đầu nữa.
Lục Tịch cười một chút, không tiếng động mắng: Đồ sói con!
Bóng tối trong phòng che đi sủng nịch trên mặt Lục Tịch mất rồi.
Nguyễn • EQ cao • sói con • Lâm ngày hôm sau cũng tương đối nghe lời, hắn yêu cầu Nguyễn Lâm không cần đưa cơm sáng thì thật sự không tới.
Nhưng mà mới ký nhận bạn trai mới hai ngày, Lục Tịch liền dưỡng thành thói quen, mới sáng sớm đã bò dậy ra mở cửa chính xem có ai đứng ngoài chờ không.
Nhưng ngoài cửa trống rỗng, không ai cầm bữa sáng ngồi dậy từ sàn nhà cả.
Lục Tịch cười khổ một chút, thầm mắng bản thân “Tâm thần” rồi trở về rửa mặt, thay quần áo, tính mua bữa sáng từ cửa hàng tiện lợi chỗ bệnh viện.
Nhưng mà hắn mới vừa nuốt sandwich sạch sẽ, cà phê còn chưa uống xong thì cửa văn phòng đã bị gõ vang.
Lục Tịch nuốt xuống cà phê trong miệng, nói: “Mời vào.”
Người vào là bạn trai nhỏ mí trên đánh mí dưới.
Nguyễn Lâm vẻ mặt đau khổ, dáng vẻ vô cùng bối rối, tiến đến trước bàn làm việc, ghé vào trên bàn nắm lấy tay áo blouse của Lục Tịch: “Bạn trai ơi, anh cho em ngủ ở phòng nghỉ của anh một lát được không?”
Ba chữ “Bạn trai ơi” thành công làm Lục Tịch giựt giựt khóe miệng, bên tai đỏ hồng, hắn ra vẻ bình tĩnh rồi lại nhịn không được mà cong khóe môi, uống một ngụm cà phê, nói: “Về nhà em ngủ đi, nơi này ồn ào sao mà ngủ được?”
Nguyễn Lâm tan ca được ba tiếng rồi, cố tìm lý do để chạy tới nơi này kiếm Lục Tịch.
Cậu lại túm túm góc áo Lục Tịch, giọng nói khốn đốn như đang làm nũng: “Em về nhà rồi, nhưng không ngủ được, anh đừng cho là em không nghe lời, không chịu nghỉ ngơi nha.”
Lục Tịch thiếu chút nữa bị sặc cà phê.
Hắn đề ra ba điều kiện, cậu nhóc này tính toán từng bước từng bước để hủy chúng đi đúng không?
Lục Tịch nói: “Em còn không mở mắt lên nổi nữa kìa.”
Nguyễn Lâm vô cùng đáng thương nói: “Vậy anh còn đuổi em đi nữa.”
Lục Tịch: ……
Thẻ vàng, phạm qui làm nũng rồi nha!
Lúc này điện thoại hắn vang lên, Lục Tịch mới vừa đổi sang điện thoại cũ, thông tin liên lạc vẫn chưa thêm tên vào, dãy số này không biểu hiện tên, hắn “Alo” một tiếng.
Giọng nói bên kia có hơi quen tai, hỏi hắn: “Viện trưởng Lục có bận không ạ?”. Kiếm Hiệp Hay
Lục Tịch còn chưa kịp nhận ra người này là ai, thì thấy Nguyễn Lâm cầm lấy ly cà phê trong tay hắn rồi uống một ngụm.
Hai khái niệm “Hôn môi gián tiếp” và “Uống cà phê xong là hết ngủ luôn” đánh ầm ầm vào não Lục Tịch, hắn luống cuống tay chân mà đoạt lấy ly cà phê từ trong tay Nguyễn Lâm, lại vòng đến bên sô pha ném cái gối vào ngực Nguyễn Lâm, thỏa hiệp bảo Nguyễn Lâm đi phòng nghỉ để ngủ, nhưng Nguyễn Lâm còn bám lấy hắn không chịu đi.
Bên kia điện thoại đã nảy sinh nghi vấn hỏi “Viện trưởng Lục”, lúc này hắn mới nghe ra giọng nói bên kia là ai, là Lục Trác, bạn trong nhóm, phó tổng công ty.
Hắn dùng ánh mắt bảo Nguyễn Lâm đi ngủ, nói: “Ơi? Ơi? Tín hiệu không tốt…… A, Lục Trác có chuyện gì vậy?”
Lục Trác cười nói: “Có hai loại thuốc muốn nhờ viện trưởng Lục xem giúp ấy mà.”
Lục Tịch che lại microphone nói với Nguyễn Lâm: “Tôi không đuổi em đi rồi đó, mau đi ngủ đi tổ tông của tôi ơi.”
Sau đó lại cười gượng trả lời Lục Trác: “Cậu đọc tên thuốc cho tôi nghe đi?”
Lục Trác chần chờ một chút: “…… Không phải tiếng Trung, tôi không rành cho lắm, ngày hôm qua đã gửi ảnh chụp qua Wechat cho anh rồi.”
Lục Tịch:……
Chắc là, có lẽ, lúc di động hắn rớt hư thì có hai tin nhắn đến Wechat, không phải đến từ Nguyễn Lâm, mà là đến từ Lục Trác.
Hắn dừng một hồi lâu, liếc mắt nhìn “Đầu sỏ gây tội” làm điện thoại mình hư mà còn không chịu đi ngủ, rồi mới hỏi Lục Trác: “À thì di động của tôi có chút vấn đề, không nhận được, cậu nhắn lại cho tôi đi.”
Lục Trác nhắn tin hình hai chai thuốc tới ngay rồi hỏi: “Viện trưởng Lục có rãnh không? Để tôi qua gặp anh luôn.”