Sở Chấp và Bùi Uyên cuốn gói nhanh chóng, vừa ra đến trước cửa thì Sở Chấp móc ra hai túi nhỏ ném vào ngực Lục Tịch, thiếu chút nữa bị Lục Tịch ném dép lê.
Gió đêm lạnh lẽo, rượu vang đỏ tác dụng chậm, Lục Tịch tiễn người bị gió lạnh thổi qua, tức khắc liền cảm giác được đầu càng choáng váng.
Phần mềm gọi xe biểu hiện đã nhận được Nguyễn Lâm, Lục Tịch khóa màn hình di động, nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên sô pha.
Từ bệnh viện đến khu biệt thự này chỉ khoảng hai mươi phút, lúc Nguyễn Lâm tới nơi thì Lục Tịch thiếu điều đã ngủ gật rồi.
Cổng lớn có thể trực tiếp mở ra, nhưng cửa chính thì dùng khóa vân tay, Lục Tịch vẫn phải đi mở cửa.
Nguyễn Lâm thấy Lục Tịch mở cửa cho mình, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Hoàn toàn có thể nhìn ra được Lục Tịch vừa mới ngủ dậy, gương mặt đỏ bừng, đuôi mắt có hơi chút ướt át, hẳn là bị đánh thức mới có, tóc rối loạn, mặc áo thun và quần thể thao, mang theo đôi dép lê bằng bông, cả người đầy thoải mái, tùy ý.
Lục Tịch quơ quơ tay trước mặt cậu, giọng nói lười nhác vì chưa tỉnh ngủ: “Nghĩ cái gì thế? Vào đi.”
Nguyễn Lâm máy móc mà bước chân vào cửa.
Lục Tịch cong lưng tìm đôi dép lê mới trong tủ giày, vừa mò mẫm vừa ngửa đầu nói với cậu: “Sau này nhớ gọi trước cho tôi, cũng may lần này tôi ở nhà đó, lỡ như tôi đi công tác hay đi hội thảo xa nhà mấy ngày rồi sao?”
Áo thun là loại thoải mái, cổ áo không quá lớn, nhưng bởi vì chất vải mềm mại, lúc Lục Tịch cong lưng thì cổ áo rơi xuống một chút, lộ ra đôi xương quai xanh không quá mảnh khảnh mà vô cùng xinh đẹp, lúc ngửa đầu nói chuyện, cái cổ tạo thành một đường cong hoàn mỹ, hầu kết lên xuống, làm Nguyễn Lâm choáng váng.
Cậu hoàn toàn quên mất mục đích tới đây của mình là gì, nhìn Lục Tịch chằm chằm, máu nóng trong người vừa được dập tắt lúc này lại muốn trào ra.
Ngực Lục Tịch rất mỏng, nhưng đặc biệt rắn chắc, eo nhỏ, nhưng có múi đàng hoàng.
Lần trước cậu đã ôm qua nên biết.
Không nghe thấy Nguyễn Lâm nói gì, Lục Tịch mới ý thức được mình lại bắt đầu giáo dục bạn trẻ này, kịp thời cười khẽ một tiếng sau đó ngậm miệng, đặt dép lê ngay bên chân cho cậu, ngồi dậy đi tới phòng bếp: “Lấy sữa cho cậu ha, có muốn ăn vặt gì không?”
Cậu thay giày của mình ra, quy củ đặt gọn vào bên phải tủ giày, đi theo Lục Tịch vào phòng bếp, nói: “Tôi không đói bụng.”
Lục Tịch đã rót sữa vào ly, sau đó nhét vào lò vi ba: “Vậy uống sữa đi.”
Nguyễn Lâm không từ chối sữa bò, nhìn con số trên lò vi ba chợt lóe, bỗng nhiên nói: “Muốn thêm đường.”
Sữa được hâm nóng rồi, Nguyễn Lâm đi theo Lục Tịch ngồi xuống sô pha ở phòng khách, thấy trên bàn trà có ly rượu đang uống dở, đại não làm phản được nửa đường rốt cuộc quay về.
Nguyễn Lâm ủ tay bằng ly sữa nóng, cau mày hỏi Lục Tịch: “Anh vừa mới ở uống rượu à?”
Cho nên mới say đến ngủ gật há?
Trong nháy mắt não cậu vẻ ra hình ảnh Lục Tịch vì Tô Niên mà mượn rượu giải sầu, càng dùng sức nắm lấy ly sữa.
Lục Tịch không biết trí tưởng tượng của bạn trẻ này rất phong phú, nhìn thoáng qua ly rượu, nói: “Ừ, có uống một chút.”
Ông nói gà bà nói vịt, suy nghĩ không giống nhau, bổ sung thêm: “Cậu còn nhỏ thì phải uống sữa, không được uống rượu.”
Chưa từng có người nào dặn cậu không được đánh nhau, không được uống rượu, không được chạy lung tung, tôi tới đón cậu cả.
Cũng chưa từng có lần nào được ngồi trên ghế sô pha ôm ly sữa nóng, có người dùng ánh mắt nhu hòa, gần như chiều chuộng nhìn cậu cả.
Nguyễn Lâm cảm thấy ngọn lửa trong lòng càng lúc càng lớn.
Nhưng bỗng nhiên cậu nhớ tới gì đó, nhíu mày lợi hại hơn: “Dạ dày của anh không tốt, sao lại uống rượu cơ chứ!”
Cậu nhét ly sữa vào lại tay Lục Tịch, kiên cường nói: “Tôi không uống đâu, anh uống đi, nếu không dạ dày lại đau.”
Lục Tịch vẫn còn chút tỉnh táo, chậm chạp cười rộ lên, nhìn cả người càng nhu hòa. Hắn chậm rãi cười, đuôi mắt cong cong sinh động: “Cậu uống rồi còn đưa cho tôi hả?”
Hắn cười lại nhét ly sữa vào tay Nguyễn Lâm, như đang dỗ trẻ con: “Mau uống đi, tôi đi hâm nóng ly khác là được.”
Sau đó lại đi hâm nóng một ly sữa khác.
Nguyễn Lâm bị nhét ly sữa vào tay, ngồi ở trên sô pha không nhúc nhích.
Câu nói vô tâm của Lục Tịch lại làm cậu nghĩ tới bốn chữ: Gián tiếp hôn môi.
Cậu thích đàn ông, Lục Tịch cũng thích đàn ông, bọn họ hôn môi được nha.
Nếu Lục Tịch nguyện ý thì mới được.
Ngọn lửa trong lòng cuối cùng biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Lục Tịch lúc quay lại thấy Nguyễn Lâm còn ngây ngốc, liền giơ tay sờ sờ đầu cậu, thuận thế ngồi xuống bên cạnh, nói: “Uống sữa đi rồi kể cho tôi biết, hôm nay bị gì vậy?”
Nguyễn Lâm làm theo lời Lục Tịch uống một ngụm sữa, sau đó mới hỏi: “Anh vẫn theo đuổi Tô Niên chứ?”
Không hề phòng bị Lục Tịch thiếu chút nữa bị sặc sữa, ho hai cái làm sữa đổ ra cả người, hắn vừa luống cuống tay chân lấy khăn giấy lau người, vừa bất đắc dĩ nói: “Sao cậu cứ đi phân thua cao thấp với em ấy làm gì?”
Tình địch đó, sao có thể không phân cao thấp được chứ?
Nguyễn Lâm nghĩ trong lòng.
Sau đó, cậu phán một câu: “Tôi ghét cậu ta.”
Lục Tịch nắm trong tay miếng khăn giấy ướt sữa, có hơi bó tay với người bạn trẻ này, nói: “Đêm hôm khuya khoắt chạy tới tìm tôi là vì chuyện này à?”
Nguyễn Lâm nhận lấy miếng khăn giấy ném vào thùng rác, càng nhấn mạnh: “Tôi ghét cậu ta.”
Quá chán ghét, quá chán ghét.
Lần đầu tiên gặp mặt đã chán ghét, không phải bởi vì không hợp tính cách, mà là bởi vì thấy Lục Tịch dịu dàng xoa đầu của cậu ta.
Sau đó càng ghét hơn, bởi vì Lục Tịch theo đuổi cậu ta, Lục Tịch là một người tốt vô cùng, người khác phải theo đuổi anh mới đúng chứ.
Bây giờ ghét cay ghét đắng là vì cậu ta biểu hiện ân cần trước mặt Lục Tịch, nhưng sau lưng lại đi làm chuyện ái muội với người khác ở quán bar.
Bạn trẻ như là đang vô cớ làm nũng vậy đó.
Sói con mình nhặt về nên mình cưng chiều, Lục Tịch vô cùng dung túng mà nói: “Ừ, ghét cậu ta.”
Đôi mắt Nguyễn Lâm càng sáng rỡ, Lục Tịch mang theo men say lại mang theo dung túng cười với cậu, còn cậu mừng rỡ nhìn Lục Tịch: “Anh không được thích cậu ta.”
“Anh thích em đi.”