Editor: Frenalis
Ngải Vi dùng áo choàng phủ lên đứa trẻ đang mê man.
Thời gian không còn nhiều, cô phải nhanh chóng trở về Sa San. Nhưng tình hình hiện tại vô cùng tồi tệ. Cuộc viễn chinh khiến toàn bộ lãnh địa được canh phòng nghiêm ngặt, cô lại không quen thuộc địa hình nơi này. Mang theo một đứa trẻ càng khiến việc vượt qua lãnh địa trở nên khó khăn hơn. Nhưng dù biết rõ điều đó, cô vẫn không thể chấp nhận để một đứa trẻ vô tội bị thiêu sống.
Ngải Vi rất mệt mỏi nhưng không thể nghỉ ngơi. Cô khẽ vuốt mái tóc rối bù của đứa trẻ, vẫn còn mùi khói khét nồng nặc. Bàn tay nhỏ nhắn của đứa trẻ từng được mẹ chăm sóc cẩn thận, nhưng trên đôi má hồng hào vẫn còn dấu vết nước mắt. Có lẽ do kích động quá mức nên cô bé đang bị sốt nhẹ.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng tàn bạo man rợ như thế, Ngải Vi không biết phải nói gì với cô bé, càng không biết giải thích thế nào về sự tàn ác mà bọn họ đã gây ra.
Có lẽ mọi người đã đúng, đôi mắt đỏ không nên tồn tại ở Tây Nhĩ, cũng không nên tồn tại trên thế giới này.
Ngải Vi cúi xuống nhìn khuôn mặt non nớt của đứa trẻ. Đôi mắt dưới hàng mi dài lộ ra vẻ u ám cùng bi thương, như có tầng tầng khói mù vây quanh.
Quan cận vệ Uy Liêm cảm thấy đau đầu.
Anh ta từng nghĩ rằng việc tìm kiếm người phụ nữ mang theo đứa trẻ là một nhiệm vụ vô cùng đơn giản, nhưng thực tế đã phá tan mọi kỳ vọng của anh ta. Vệ binh của bá tước Thôi đã ba lần chạm trán nhưng đều thất bại. Rõ ràng đối phương khó đối phó hơn anh ta tưởng. Nếu không phải đã phong tỏa toàn bộ lối ra từ trước, có lẽ cô đã rời khỏi lãnh địa từ lâu.
Quan Chấp Chính dự định ở lại thành trì của bá tước Thôi trong ba ngày, nhưng Uy Liêm không có thời gian chơi trò trốn tìm với một người phụ nữ không đáng kể, và cũng không thể điều động quá nhiều binh sĩ để truy bắt cô. Điều này đặt anh ta vào tình huống khá xấu hổ.
Sau khi nghe báo cáo, Tu Nạp suy nghĩ trong hai giây rồi đưa ra giải pháp cho cấp dưới.
"Dán thông cáo khắp nơi, tuyên bố rằng vào sáng mai sẽ xét xử người chú của đứa trẻ. Cô ta sẽ tự mình đem đứa trẻ tới."
Tiếng chuông trong làng vang lên.
Tất cả dân làng thuộc lãnh địa của bá tước Thôi đều được triệu tập tới cổng pháo đài. Vị Bộ Trưởng Tư Pháp đã dành thời gian quý báu để đích thân xét xử một tên địa chủ nhỏ nhoi trước dân chúng.
Mặc dù đứa trẻ bị buộc tội là phù thủy không có mặt, điều này cũng không ảnh hưởng đến phiên tòa. Chẳng mấy chốc, Tần Lạc đã buộc người chú phải thừa nhận tội vu khống cháu gái để chiếm đoạt tài sản gia đình. Binh lính hành quyết đã trói tên tội phạm vào cột thiêu ngoài trời. Tiếng cầu xin thương hại của gã vang vọng khắp triền núi. Quan Chấp Chính nhăn mày, tội phạm lập tức bị bịt chặt miệng, tiếng kêu thảm thiết giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, đám đông vây xem cũng trở nên im lặng như chết. Edif: FB Frenalis
Vị quan Chấp Chính của đế quốc đưa mắt nhìn dân làng đang sợ hãi lặng thinh. Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng không cảm xúc.
"Từ hôm nay, đế quốc sẽ có một luật mới. Bất kỳ ai tố cáo người khác là phù thủy, trước tiên phải chứng minh mình không bị quỷ dữ mê hoặc qua thử thách tương tự. Nếu không, lời tố cáo sẽ bị coi là vu khống và lãnh chúa sẽ trừng phạt nghiêm khắc, không khoan nhượng."
Khí thế sắc bén của anh khiến mọi người cảm thấy khó thở. Không một âm thanh nào phát ra, tất cả dân làng đều cúi đầu.
Tu Nạp ngồi xuống chiếc ghế bành cao, lãnh đạm ra lệnh: "Hành hình."
Ngọn đuốc bùng cháy được ném vào đống củi, nhanh chóng thiêu rụi những thanh gỗ khô, mùi khói xộc thẳng vào mũi. Ngọn lửa bốc lên liếm vào chân tội nhân. Gã không thể kêu la, khuôn mặt vặn vẹo bởi nỗi thống khổ không cách nào diễn tả.
Mùi thịt cháy càng lúc càng nồng, nhưng đám đông không còn những tiếng reo hò phấn khích như thường lệ. Áp lực vô hình dường như kìm hãm cảm xúc của họ, giống như một vở kịch câm quái dị và đáng sợ.
Trong khu rừng cách đó không xa, có người đang chăm chú quan sát.
Thân thể vặn vẹo trong ngọn lửa thu hút ánh nhìn, ký ức về quá khứ như cơn ác mộng tái hiện. Gương mặt Ngải Vi càng lúc càng tái nhợt, cô gục bên một gốc cây nôn thốc nôn tháo, đến mức gần như không thể đứng vững.
Khi không còn gì để nôn ra nữa, mồ hôi lạnh ngừng lại, thì một giọng nói đầy uy quyền xen chút đắc ý vang lên từ phía sau cô.
"Tôi nghĩ lần này cô không thoát nổi đâu, mời cô theo tôi về pháo đài, thưa quý cô."
Ngải Vi quay lại, nhìn thấy hơn mười binh lính cầm súng. Cô cũng nhận ra gương mặt của người vừa nói - chính là Uy Liêm, viên cận vệ từng đấm cô trong thư phòng của quan Chấp Chính.
Cùng lúc đó, nụ cười trên mặt Uy Liêm đông cứng lại: "Là cô?!"
*****
Tát Sa khẽ mỉm cười, thoải mái ngồi lại trên chiếc ghế, giọng điệu vừa lịch thiệp vừa hào hứng: "Ngải Vi, rất vui khi gặp lại cô. Cô có thể giải thích về việc cô biến mất không lời từ biệt lần trước không?"
Ngải Vi cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mí mắt.
Đôi mắt như có những hạt cát cọ xát vào từng ly, mang lại cảm giác đau đớn khó chịu. Cô đã đeo thấu kính quá lâu nhưng không thể tháo ra, vì xung quanh toàn là kẻ thù. Một khi đôi mắt đỏ bị phát hiện, cô sẽ phải đối mặt với một thảm họa không lối thoát.
"Ngải Vi?" Giọng Tát Sa thêm phần châm chọc. "Tôi không phải là người kiên nhẫn."
Điều này không đúng. Con mồi mà hắn ngày đêm mong nhớ bất ngờ rơi vào tay, khiến hắn có gần như vô tận sự kiên nhẫn.
Người phụ nữ trước mắt khẽ mím môi, sắc mặt nhợt nhạt và mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt cho thấy cô đã lâu không được nghỉ ngơi, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thêm phần yếu ớt, khiến Tát Sa nhớ đến khoảnh khắc cô ngỡ ngàng đầy sợ hãi khi hắn bất ngờ gặp lại cô.
Khi Uy Liêm đưa cô về pháo đài, những ánh mắt nghi ngờ bắt đầu đổ dồn về phía cô.
Chỉ mới vài tháng sau lần ân xá, một người có khả năng cứu đứa trẻ khỏi tay dân làng và thoát khỏi nhiều cuộc truy bắt rõ ràng không thể là một hầu gái tham lam. Nếu hắn không can thiệp, cô chắc chắn sẽ phải đối mặt với một cuộc tra khảo khắc nghiệt. Nếu hắn tiết lộ thân phận thật của cô, cảnh thiêu sống sẽ lặp lại ngay lập tức. Cho nên, dù nhìn từ khía cạnh nào, cô đều nên cảm kích hắn.
Sau một lúc đối diện, cuối cùng cô lên tiếng: "Xin lỗi, khi đó tôi lo sợ gia đình tôi sẽ bị liên lụy vì tôi phản bội Sa San."
Tát Sa dường như hiểu rõ, gật đầu: "Cô đi thăm gia đình?"
Không hề nghi ngờ gì đây rõ ràng là lời nói dối. Cô đã được tái sinh nhờ Thần Quang, và cặp mẹ con kia chỉ là vỏ bọc, không thể nào là ràng buộc đối với cô.
Tát Sa cũng không vạch trần, mà tiếp tục trò chơi này: "Họ vẫn tốt chứ?"
"Vẫn tốt, cảm ơn ngài đã quan tâm."
"Vậy thì tiếp tục kể cho tôi nghe, tại sao cô lại tới đây?"
Ngải Vi hơi do dự, rồi nói, "Tôi đến đây là để... tìm ngài."
"Gặp tôi?" Tát Sa nhếch mép cười, giọng đầy mỉa mai. "Vì sao?"
"Ngài đã hứa đưa tôi đến Lợi Tư," cô biết lý do này chẳng mấy thuyết phục. "Tôi không còn nơi nào để sống ở Tây Nhĩ nữa."
'Ngải Vi, cô nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?' Tát Sa bật cười, nhưng giọng nói trở nên sắc bén và đầy chế giễu. "Có phải cô không ngờ rằng tôi sẽ đi cùng đội quân ra chiến trường. Bỏ ngay cái màn kịch vụng về đó đi. Cô thực sự nghĩ mình còn có giá trị gì với tôi sao?"
Chiếc mặt nạ thân thiện bị xé toạc, nhưng Ngải Vi lại thở phào nhẹ nhõm: "Nếu tôi không còn giá trị, ngài đã giao tôi cho chính phủ từ lâu rồi."
"Khi nào tôi tìm ra cô đang che giấu điều gì, tôi sẽ làm vậy." Tát Sa hờ hững cuốn một lọn tóc dài của cô quanh ngón tay, bất ngờ giật mạnh, khiến cô loạng choạng ngã xuống chân hắn. "Hay cô thích tra tấn hơn? Tôi nghe nói người Tây Nhĩ có nhiều cách xử lý phù thủy lắm, như dùng bàn chải sắt lột da thịt. Hoặc trói người vào bánh xe rồi nghiền nát đến khi bụng họ chỉ còn là một lớp da mỏng. Còn cả thiêu sống nữa, nếu làm từ từ, cô sẽ tỉnh táo cảm nhận từng chút da thịt bị nướng chín."
Khuôn mặt Ngải Vi không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, vẫn là một sự lạnh lùng trống rỗng: "Tất cả tùy thuộc vào ý ngài."
Tát Sa cố ý phá vỡ sự điềm tĩnh của cô: "Nếu cô cầu xin, có thể tôi sẽ cân nhắc lại."
Cô từ từ rút từng lọn tóc ra khỏi tay hắn: "Tôi không nghĩ việc cầu xin sẽ có tác dụng với ngài."
Lần đầu tiên nhìn thấy sự phản kháng rõ ràng của cô, Tát Sa chỉ mỉm cười.
Hắn đã chán ngấy sự tuân phục bề ngoài giả tạo, cuối cùng cũng ép cô lộ ra vẻ mạnh mẽ tiềm ẩn bên trong: "Cô muốn vào Sa San à?"
Ngải Vi im lặng không trả lời.
Giọng Tát Sa lạnh đi: "Nếu cô muốn chết, tôi có thể giúp, không cần phải chết dưới tay Lâm Tích."
Ngải Vi vẫn im lặng, không thanh minh cũng chẳng giải thích, khiến cô càng trở nên khó hiểu.
Tát Sa nhìn cô thật lâu, sau đó ẩn ý nói: "Nếu đã hối hận, tại sao trước đây lại phản bội?"
Sự im lặng kéo dài. Cuối cùng cô cũng lộ ra một nụ cười mệt mỏi mà thê lương. 'Ngài muốn gì từ tôi?'
Nhìn vào nụ cười đó, Tát Sa thoáng ngây người.
Muốn gì sao?
Dĩ nhiên là công nghệ năng lượng của Thần Hỏa, tốt nhất là cả Thần Quang nữa.
Hắn muốn khai thác càng nhiều thông tin từ cô trước khi giao nộp cô cho chính phủ, muốn nhìn thấu gương mặt thật của cô, lột bỏ từng lớp phòng bị để chạm đến trái tim mềm yếu nhất. Cô quá bí ẩn, lại vừa xinh đẹp thông minh, khiến hắn khát khao đến kỳ lạ, khao khát đôi mắt cô tràn ngập tình cảm và sự lệ thuộc, khao khát chinh phục cô từ tận linh hồn.
Bỗng nhận ra những cảm xúc thầm kín trong lòng mình, Tát Sa ngẩn người.
*****
"Chuyện này có gì đó không đúng." Tần Lạc suy nghĩ kỹ về sự việc vừa qua, cảm giác có điều gì đó mờ ám.
"Người phụ nữ đó thực ra là một mật thám của Lợi Tư," Uy Liêm bực bội, cảm giác như bị người của Lợi Tư lừa gạt. "Đáng ra lúc đầu nên treo cổ cô ta thay vì tha mạng."
Tu Nạp khẽ nhướng mày: "Tát Sa có vẻ rất ngạc nhiên."
"Đúng vậy," Tần Lạc buột miệng đáp. "Mặc dù quen biết, nhưng Tát Sa rõ ràng không hề đoán trước được chuyện này."
Uy Liêm không hiểu. "Điều này có nghĩa là gì? Cô ta không phải là mật thám à?"
"Điều đó có nghĩa là cô ta không còn nằm dưới sự kiểm soát của Tát Sa." Tần Lạc đã tìm ra mấu chốt của vấn đề, từng bước phân tích. "Cô ta có thể đã từng thu thập thông tin cho Tát Sa, nhưng sau đó đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn. Thậm chí, tôi còn nghi ngờ cô ta chính là đối tượng thí nghiệm mang dấu ấn của Thần Quang mà Tát Sa đã nhắc tới."
Hơi thở Tu Nạp trầm xuống, sau một lúc lâu mới nói. "Có khả năng."
Uy Liêm không theo kịp cuộc đối thoại nhảy vọt này. "Là sao?"
Tần Lạc cười một cách tinh quái. "Trước tiên, cô ta là một mỹ nhân."
Uy Liêm ngạc nhiên. "Đó cũng được coi là lý do à?"
"Đây chắc chắn là một trong những yếu tố." Tần Lạc cười khẽ, tiếp tục giải thích, "Thứ hai, thái độ của Tát Sa trước đây rất đáng ngờ. Theo lý, công nghệ năng lượng mới là thứ mà người Lợi Tư khao khát, thỏa thuận này vô cùng có lợi, đáng lẽ phải ký ngay lập tức để thực hiện, nhưng khi đó Tát Sa đã nói gì?"
Uy Liêm bừng tỉnh đôi chút. "Hắn nói phải đợi cho đến khi cuộc chiến tại tỉnh Sa San kết thúc."
"Đúng vậy, đó là điểm nghi ngờ lớn nhất." Tần Lạc nghiêm túc hẳn, chỉ thẳng vào vấn đề cốt lõi. "Có hai khả năng: một là hắn muốn vắt thêm giá trị từ cô ta, hoặc là cô ta vốn dĩ không còn trong tay hắn."
Uy Liêm chợt hiểu ra, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khó tin. "Một quân bài quan trọng như vậy, làm sao Tát Sa có thể để cô ta thoát khỏi tầm kiểm soát?"
"Ban đầu hắn thử nghiệm chắc chắn không ngờ sẽ đạt được lợi ích quý giá như vậy. Nếu cô ta đã có thể lừa được cận vệ và những người thẩm vấn, việc trốn thoát khỏi tay hắn cũng không phải là chuyện khó."
"Cô ta thực sự rất xảo quyệt." Uy Liêm nghiến răng nói. "Nhưng cũng rất nhút nhát, đến mức nhìn thấy hỏa hình cũng sợ đến nôn mửa. Khó mà tin cô ta là một mật thám đủ tiêu chuẩn."
Ánh mắt của Tu Nạp thoáng dao động, đột nhiên trở nên u ám.
"Chúng ta có thể tìm cơ hội thử nghiệm." Tần Lạc nảy ra một ý nghĩ rất hay. "Cách để khám phá bí mật rất đơn giản, chỉ cần xé áo cô ta ra xem trên lưng có khắc dấu ấn hay không."
Gợi ý thô tục và vô sỉ khiến Uy Liêm sững sờ, một lúc lâu mới thốt lên: "Chuyện đó e rằng sẽ xúc phạm đến đặc sứ Lợi Tư."
Tần Lạc không bận tâm. "Chỉ cần tạo ra một chút sự cố bất ngờ thôi, phụ nữ gặp phải quấy rối ở nơi có nhiều quân lính là chuyện rất bình thường. Hiện tại cô ta chỉ là một người hầu, miễn là không chết người, Tát Sa không có lý do gì để làm căng."
Tinh thần chính trực của Uy Liêm đấu tranh dữ dội. "Như vậy không hợp với phẩm cách của một quý ông."
"Nguyên tắc của quý ông có thể điều chỉnh vì lợi ích quốc gia." Nụ cười của Tần Lạc trở nên đầy tà ác. "Đừng lo, Uy Liêm, sau đó chúng ta sẽ nghiêm trị kẻ gây chuyện."
Uy Liêm là người bảo thủ, lưỡng lự giữa quy tắc quý tộc và lợi ích quốc gia, không thể quyết định, vô thức nhìn về phía Tu Nap.
Tu Nạp trầm mặc một lúc rồi lãnh đạm nói: "Chọn người thích hợp làm cho sạch sẽ, đừng để người Lợi Tư bắt được điểm yếu."